Ác Mộng

Chương 43 :

Ngày đăng: 21:19 19/04/20


Editor : Diệp tử



-o-



“Hi nhi.. Nói cha biết mọi chuyện!” Thanh âm trầm ổn toát lên sự uy nghiêm.



“… Không có chuyện gì để nói! Chuyện của con cha không cần bận tâm!” Trình Hi vẫn nhìn cậu, lạnh lùng trả lời.



“Hỗn láo !” Ly cafe trên bàn bị ném xuống đất, màu nước nâu chảy dài trên mặt đất, chiếc ly bể tan



“ Cậu, nói ra hết cho tôi !” Cha Trình Hi hướng về phía cậu, gào lên.



“Cậu im mồm cho tôi!” Trình Hi tàn bạo quát lên.



Cậu hít sâu một hơi, chậm rãi nói “… Cơ thể của cháu, có người nói là “Quái vật”, có người nói “lưỡng tính”, có người nói “Song tính nhân “… Trình Hi cùng cháu trước đây ở chung một ký túc xá, hắn phát hiện ra cơ thể không bình thường của cháu, cường bạo cháu, chụp ảnh lại uy hiếp cháu! Sau đó cháu trốn khỏi trường học, nhưng Trình Hi lại đe dọa cháu, bắt cháu phải trở về, tiếp tục học.. Rồi, cha mẹ cháu đưa cháu trở về Anh…”



Cậu càng nói càng cúi thấp đầu, ánh mắt Trình Hi lạnh như băng nhìn cậu.



“Hi nhi… Con càng ngày càng quá đáng . Con nhìn xem con đang làm cái gì… Đến thứ này cũng có thể…” Cha Trình Hi mở miệng trách mắng hắn, ánh mắt tràn đầy miệt thị nhìn cậu.



Trình Hi giận dữ gào lên : ” Chuyện của con không cần cha lo !!”



“Cha không lo, nhưng con nhìn bụng cậu ta đi…”



“Bụng cậu ta làm sao? Là con của con, không phải của cha, cha quan tâm làm cái gì! Con tự mình giải quyết chuyện này.”
Bỗng nhớ tới hình ảnh bác sĩ cúi đầu khám bệnh cho mình, nhớ khuôn mặt Trình Hi ôn nhu nhìn cậu…



Có thứ gì đó lạnh lẽo rơi xuống mặt cậu, cậu muốn với tay lau đi nhưng không được…



“ Em tỉnh rồi… May là em không sao !” Người đầu tiên cậu nhìn thấy là Trình Hi! Mà tay cậu, đang được hắn gắt gao nắm lấy, chẳng trách, cậu không cách nào cử động được. ( khúc này kêu em cho nó tình củm (^_^) )



***



“Tôi sao vậy?… Tôi đi tắm, sau đó….” Cậu rên rỉ.



“Em trượt chân, bị ngã! Thai nhi cũng bị ảnh hưởng, bác sĩ lại đi vắng, thực sự vô cùng khẩn cấp… May là tôi gọi điện cho em, nếu không, không biết chuyện gì đã xảy ra…”



May mắn? Hừ, phải nói là bất hạnh mới đúng. “Tôi không sao, tôi không muốn đi bệnh viện…”



“Không được, em mất máu rất nhiều, có thể bảo vệ thai nhi đã rất khó rồi, nếu như em lo lắng về cơ thể, không sao, bọn họ không dám nói đâu!”



Đúng thế… Ngươi uy hiếp còn ai dám trái lời!



Nhìn tóc hắn lộn xộn thành một mảng, cằm cũng có chút râu, má hóp lại xanh xao, khóe mắt đỏ bừng, phía dưới còn có quầng đen sâu thẳm, cậu kinh ngạc nghĩ thầm: đối với món đồ chơi, có cần phải cố chấp như thế không? Tuy rằng tôi đang mang thai con anh, nhưng cũng không cần phải lo lắng đến mức này chứ! Cậu mỉa mai cười



Mà hắn có lẽ cũng không biết là cậu cố ý trượt chân, cơ thể chỉ đau một chút, còn thai nhi… đau xót thay …vẫn an toàn!!!



___________