Ác Mộng

Chương 46 :

Ngày đăng: 21:19 19/04/20


Hôm nay là đêm thất tịch, cậu cũng chẳng quan tâm, nhưng vì Trình Hi cứ liên tục nhắc đi nhắc lại.



Đêm thất tịch cũng không có gì khác biệt, cậu cúi đầu đọc sách, tuy rằng không đến trường , nhưng cậu rất thích học, lại không thể theo lời Trình Hi mời người đến dạy, cậu không muốn dọa người nha !



Cậu cắn môi… Bài này… Giải không ra…



Trình Hi bỗng nhiên kề cằm lên vai cậu, sát bên tai thì thầm “Bài này giải theo công thức.” Hắn vừa nói vừa cầm bút, viết cách làm lên giấy nháp.



A, ra thế.. Có thể giải rồi…



“Đừng học nữa, hôm nay là ngày đặc biệt, cũng phải làm gì khác lạ chứ!” Trình Hi bế cậu lên giường, thì thầm “Nếu là trước đây, không biết bao nhiêu người hẹn rồi.”



Cậu cúi đầu trả lời “Có gì đặc biệt đâu!”



“Đi chơi… nhưng Pub hay KTV em không thể đi a! Hay là đi xem phim!” Hắn tự nói tự trả lời.



“Tôi không đi!”



“Tại sao?”



Hắn trơ tráo hỏi cậu.



“Anh nói tôi có thể ra ngoài sao?” Cậu cắn môi.



“Có xe mà, vào phòng VIP là xong!” Hắn nói như dễ lắm, cậu tức giận.



“Không đi, anh đi một mình đi ! Tôi nói không đi là không đi!” Cậu quyết liệt nói, lại bổ sung: “Dù sao anh cũng không hiểu nỗi khổ của tôi ! Đều tại anh hết …”



Sắc mặt Trình Hi hơi thay đổi, sau lại cười hiền “Không đi thì không đi, chúng ta ở nhà xem phim cũng được! Không có ai làm phiền a!” Nói xong, liền xuống lầu căn dặn hạ nhân chuẩn bị.



Hắn đi rồi, cậu cũng không muốn học nữa, đứng lên đi qua lại.
Rên rỉ một tiếng, cậu đi vào nhà vệ sinh, vừa mới cử động, đã nghe tiếng thì thầm của Trình Hi. Xem ra đã tỉnh rồi, có lẽ tại cậu làm ồn hắn.



“Dậy sớm hơn tôi nha!” Hắn ngồi dậy, nhẹ nhàng nói.



“Vì anh ngủ muộn hơn tôi.” Cậu nhẹ nhàng nói.



Nhìn vào gương.. Cậu bỗng nhiên nhớ đến câu nói ngày hôm qua của Trình Hi.. “Da em khô quá”… Trước đây cậu cũng biết mình không đẹp đẽ gì, nhưng cậu đưa tay chạm vào mặt mình… Ai nói phụ nữ khi mang thai sẽ xinh đẹp hơn… Cậu không phải phụ nữ, để ý làm gì, ước gì xấu thật là xấu để Trình Hi ghét bỏ luôn đi…



Vừa quay lại, đã thấy Trình Hi đứng tựa cửa nhìn: “ Anh nhìn gì thế? “ Cậu lên tiếng



“Không có gì, ngây người ra thôi.” Hắn cầm khăn mặt đến gần cậu.



“Kia là của tôi, anh lấy nhầm rồi.”



“Ta thích dùng của em” Hắn mặc kệ, tiếp tục lau “Lẽ nào em còn bệnh khiết phích sao?”



Nghe lời trêu chọc của hắn, mặt cậu cứng lại. Cậu nhớ đến lần đầu tiên gặp hắn, nhớ đến viễn cảnh bi thương trước đây. Cắn môi đến phát đau, rồi quay lưng đi ra ngoài.



Đến trưa, cậu tùy tiện ăn bánh quy, uống chút sữa.



Trình Hi đi ra, nhìn thấy cậu đang cắn bánh, hắn nhíu mày “Đang ăn cái gì vậy, bảo đầu bếp làm thức ăn nóng a”



“Không cần, cũng sắp ăn trưa rồi, đến lúc đó lại ăn không được.”



“Phiền phức!” Miệng nói vậy, nhưng Trình Hi cũng ngồi xuống.



“Cảm ơn tôi đi” Hắn kỳ quái nói, cậu nghi hoặc nhìn hắn, hắn nói tiếp “Nếu tôi không gọi em, mắt em sợ rằng thâm quầng hết rồi!”



Cái này thì tốt đẹp gì… Hắn cũng dậy trễ vậy a… Cậu ngạc nhiên nhìn Trình Hi, thái độ của hắn càng lúc càng kỳ lạ …