Ác Mộng

Chương 60 :

Ngày đăng: 21:19 19/04/20


Sự việc trở nên như vậy , thật sự không thể đoán được … Đúng thế, chuyện ngoài ý muốn này đến quá đột ngột!



Một tháng trước, hình xăm đã hoàn thành. Trình Hi đi ra ngoài , bắt cậu đi cùng, hình như cha Trình Hi yêu cầu hắn đi tiễn chị mình, chị hắn ở đây hơn nửa năm là vì chuẩn bị chuyển về định cư ở Trung Quốc, chị Trình Hi cũng không định kế thừa công ty cha mình mà muốn gây dựng một sự nghiệp riêng!



Chuẩn bị đã xong xuôi, chị Trình Hi quay lại Mĩ để thu xếp hoàn thành công việc bên đó.



Trình Hi vốn cũng thấy hổ thẹn khi động thủ với chị mình nên không nói gì liền đáp ứng. Về phần cậu đi theo , hoàn toàn là ngoài ý muốn , bởi vì cha Trình Hi đã nói với hắn rằng tốt nhất là đừng nên rời mắt khỏi cậu, kết quả cậu lại là nguyên nhân khiến bất hoà giữa Trình Hi và cha hắn càng thêm kịch liệt hơn.



Cậu cũng thấy rất kỳ quái , thái độ của Trình Hi đối với cha hắn hoàn toàn không giống như là thái độ của con cái đối với cha mình.



Có điều hiếu kì thì vẫn chỉ là hiếu kì, tìm hiểu tâm tư hắn , cậu không có hứng thú!



Lúc Trình Ảnh thấy cậu theo ở phía sau , niềm vui lúc nhìn thấy Trình Hi lập tức biến mất, cô ta tức giận nói “ Em nhất định phải chọc giận chị sao !”



Kết quả, chuyện hòa hợp của hai chị em lại không giải quyết được gì.



Lúc nhìn thấy máy bay của Trình Ảnh đã mất hút về phía chân trời, bọn họ cũng chuẩn bị trở về. Mới vừa đi đến bãi đỗ xe , điện thoại Trình Hi đột nhiên reo lên, cùng lúc hắn nghe điện thoại, một chiếc xe mercedes màu đen đột ngột lao đến… Nơi này là bãi đỗ xe, không có chiếc xe nào có thể chạy với tốc độ như thế… Sau đó, cậu bỗng thấy chiếc điện thoại màu trắng của Trình Hi bị ném qua một bên.. .cậu bị hắn đẩy ra xa…. .



Chuyện sảy ra quá đột ngột! Cậu một mực tin rằng đây chỉ là tai nạn.



Thế nhưng khi nghe thấy âm thanh khóc thét lên của cha Trình Hi, khi nghe tiếng ông ta thều thào nói “không thể!”, khi nghe được tiếng trách móc , thì cậu mới bừng tỉnh hiểu ra, nguyên lai, mục tiêu là cậu!



Thế này là tự làm tự chịu sao, cậu cười ha ha, cậu chỉ biết rằng nhất định có một ngày sẽ được giải thoát, nhưng không ngờ lại là giải thoát theo phương thức này. Có lẽ đây mới chính là tự do chân chính, từ nay, Trình Hi sẽ không còn ảnh hưởng đến cậu nữa.



Lý trí nói cho cậu biết, cậu nên đi thôi, đi ra ngoài, rửa hết máu trên tay, sau đó liên lạc điện thoại, tất cả sẽ kết thúc. Nhưng trong đầu lại nhớ tới lúc hắn đẩy cậu ra, trong nháy mắt còn mơ hồ như vậy nhìn thấy ánh mắt của hắn, nghĩ lại, hình ảnh hiện lên quá rõ ràng, rõ ràng đến cả ánh mắt kinh ngạc cùng thất thần của hắn…
Cậu cũng không liên lạc với cha mẹ mình nữa, cậu nghĩ nếu như cậu trở về cũng chỉ làm bọn họ thêm thương tâm. Lâu như vậy rồi, chắc họ cũng nghĩ cậu đã chết , đã lâu như vậy, cuộc sống của họ cũng đã bình thường lại rồi….



***



Điều làm cậu để tâm nhất lúc này là đứa con của mình, cậu cũng không biết từ lúc nào mà đã thực lòng thương nó. Nó đã hai tuổi, cũng biết làm nũng rồi. Nó hỏi cậu mẹ nó đâu…. mỗi lần như thế lại khiến cậu rất xấu hổ, cậu tuy là cha thân sinh ra nó….nhưng lại không có cách nào có thể cho nó một ngươi mẹ….



Có một lần , Trình Ảnh cũng có mặt ở đó , nó liền hướng cô ta mà kêu mẹ… kết quả bị Trình Ảnh nghe được, cậu xấu hổ đến mức hận không thể kiếm được chỗ mà chui vào, Trình Ảnh cười thật to, nhìn đứa nhỏ hài lòng như vậy, cậu thầm nghĩ cô ta cười lên thật đẹp… Trừ bỏ chuyện Trình Hi, cô ta cứ như là con người khác vậy!



Nhưng khi nghe câu nói tiếp theo của cô ta, nụ cười của cậu liềm tắt. Nàng lấy kẹo đùa với Tư nhi, rồi nói



“Tiểu Tư phải làm sao bây giờ?!… làm sao đây, tính tình a Hi trở nên như vậy, phân nửa trách nhiệm đều do cha chúng ta, bởi vì cha nên nó mới trở thành như thế! Mẹ của chúng ta, vì chuyện cha đã làm… mà chết…. ta cũng không muốn Tư nhi trở thành một đứa trẻ không cha.”



“Vậy… phải làm sao bây giờ?” Không lẽ Trình gia có thể để cho con cháu của mình cưới cậu sao “ Không bằng nói cho Tư nhi tôi không phải là cha của nó…”.



“ Cậu định nói cậu là mẹ của nó sao?!”



“Đương nhiên là không phải” cậu nhịn không được nói lớn tiếng, “ Nói em là người tạm thời chăm sóc nó là được …”.



“Không được!” Trình Ảnh lập tức phản đối.



Sau đó, cô nói, “Như vậy đi… còn 5 tháng nữa là cậu có thể rời khỏi Trình gia, nếu thế thì để ta kết hôn với cậu luôn…. làm thế đối với Tư nhi cũng tốt, còn về phía cha ta thì cứ để ta! Thêm nữa Tư nhi còn nhỏ, sau này chỉ cần nói dối vài câu là có thể dễ dàng cho qua!…. huống chi nó thật ra cùng với ta cũng là chung huyết thống a…”



Cậu há hốc mồm, nhìn cô ta tự nhiên nói với mình, cũng không biết là nói thật hay là đùa giỡn ….