Ác Mộng

Chương 69 : Phiên ngoại [4]

Ngày đăng: 21:19 19/04/20


Đến tận tối ngày thứ ba cậu mới quyết định xong.



Cậu biết, lúc này nếu cậu bỏ đứa nhỏ đi thì tương lai một ngày nào đó cậu sẽ hối hận. Nên cho dù lòng vẫn còn hoang mang nhưng cậu quyết định sẽ giữ lại đứa con này.



Khi cậu nói cho Trình Hi, hắn cười và nói nhất định sẽ toàn tâm chăm sóc đứa trẻ….cùng cậu! Từ đó cậu bắt đầu cuộc sống ngày ngày ăn ngủ, đầu bếp được Trình Hi căn dặn rất kĩ càng, hắn ở nhà cũng lâu hơn, thời gian cứ thế yên ổn trôi đi. Một tháng sau, bụng cậu cũng đã hơi nhô ra, cũng may bây giờ là cuối năm, quần áo mặc dày nên cũng không nhìn thấy gì, nhưng cậu vẫn biết, quần áo cũng sẽ có ngày không còn che dấu được nữa.



Càng nghĩ càng khiến cậu thêm thấp thỏm, nếu lỡ Tiểu Tư thấy kỳ quái hỏi, cậu không biết phải trả lời nó ra sao?!



Nghĩ nghĩ, cậu đành hướng Trình Hi hỏi, hắn chỉ cười nói không sao. Lúc đó cậu rất kích động, cậu làm sao có thể thương tổn Tiểu Tư, nếu như nó biết nó là do cậu, một thứ quái vật bất nam bất nữ sinh ra thì làm sao có thể chịu nổi. Sau đó Trình Hi khuyên cậu đừng suy nghĩ nữa, hắn sẽ tìm cách. Nghe được lời hứa chắc chăn của hắn, cậu cũng đành nhủ với lòng mình sẽ không sao đi.



***



Lại một tháng nữa trôi qua, đứa nhỏ trong bụng cũng đã được bốn tháng, áo khoác rộng thùng thình miễn cưỡng mới có thể che được hình dạng của nó. Có điều sức lực cậu ngày càng giảm, Tiểu Tư đôi khi lại trách cậu dạo này ít chơi với nó, rồi lại làm nũng lăn qua lăn lại, bị Trình Hi bắt gặp, lôi đến thư phòng nói chuyện, lúc đi ra thì quả thực rất ngoan .



Bởi vì cậu luôn nằm trên giường, nên Trình Hi liền gọi bác sĩ tới, kết quả kiểm tra cũng không có vấn đề gì, nhưng bác sĩ nói cậu cứ nằm trên giường mãi cũng không nên, phải vận động nhiều mới tốt cho sức khỏe.



Từ đó về sau, không để ý cậu phản đối thế nào, Trình Hi mỗi ngày đều ép buộc cậu ra ngoài đi lại, có điều hắn lại đi theo làm cậu mất tự nhiên, không những thế nhất định còn phải nắm tay cậu, nói sợ cậu có gì bất cẩn . Cậu đương nhiên là không muốn, nhưng nếu còn nói tiếp thì thể nào hắn cũng nói đó là trách nhiệm của hắn.



Lúc này cậu đành cảm thán sao da mặt Trình Hi lại dày như thế. Một thời gian sau, Trình Ảnh đến, lúc vừa nghe tin này, cậu đầu tiên là vui vẻ, sau nghĩ lại sao có thể đem bộ dạng hiện tại ra mà đối mặt với cô ta được a! Nhìn vẻ khó xử của cậu, Trình Hi nói: “Chị ấy tới đây để chăm sóc Tiểu Tư, anh biết bây giờ em ở nhà ngại gặp Tiểu Tư, nên gọi chị ấy tới ở cùng Tiểu Tư một thời gian. Anh biết em ngại, nhưng Tiểu Tư rồi cũng lớn lên, chị hai cũng không phải người ngoài, nên nhờ chị ấy là thích hợp nhất!”



Cậu vốn định mở miệng nói, lại bị Trình Hi dội ngược trở lại. Sau đó Trình Ảnh cũng không gặp cậu mà trực tiếp đưa Tiểu Tư đi, chỉ gọi điện thoại thông báo, Cậu biết Trình Ảnh sợ cậu xấu hổ. Mấy ngày sau đó, cậu vẫn tiếp tục ở chung với Trình Hi, bởi vì cơ thể cậu nên thái độ Trình Hi đối với cậu nhu hòa đến mức không thể ngờ được. Trình Hi cũng đã nói tuyệt đối sẽ không đụng đến cậu nên cậu cũng yên tâm.



Tuy trong lòng cậu dù có yên tâm nhưng vẫn có điểm quái dị, năm cũng sắp hết, đáng lẽ lúc này phải là lúc cả nhà cùng đoàn tụ với nhau, cậu vừa buồn vì không được đón năm mới với Tiểu Tư, vừa nhớ đến cha mẹ vốn tưởng cậu đã chết mà cắt đứt quan hệ.



Đêm giao thừa đến, Trình Hi đưa cho cậu một cái áo khoác thật rộng nói: “ Được rồi, như thế thì nếu không đụng vào sẽ không phát hiện đâu!”



Cậu nghi hoặc nhìn hắn, “……”



“ Lát nữa chị hai cùng Tiểu Tư sẽ đến đây cùng đón năm mới, như vậy không cần lo Tiểu Tư sẽ phát hiện!” Trình Hi vừa giúp cậu chỉnh cổ áo vừa nói.



“……”



Lúc này câu thật rất cảm kích hắn.



Do dự một lúc, cậu quyết định cảm ơn hắn: “Cám ơn!”



“……” Trình Hi cười cười, đỡ cậu ngồi xuống.



Thật sự rất nhớ Tiểu Tư, vừa nhìn đồng hồ, cậu vừa tức vì không thể làm cho nó chạy nhanh lên một chút. Rốt cuộc lúc cậu chờ không được nữa, tiếng chuông cửa liền vang lên, cậu đứng dậy đi chưa được mấy bước thì Tiểu Tư đã chạy ù tới.
“Kia, anh ở đây một lát đi!” Sau một hồi do dự, cậu nói.



“ Tại sao?” Trình Hi hỏi: “ Em không phải là không thích anh ở quá gần em sao?”



Cậu có chút không ngờ Trình Hi lại hỏi thẳng như thế, nhất thời tìm không được lý do, “…….”



“A, chắc là do cả ngày hôm nay không được thoải mái, nên giờ muốn có người ở gần đúng không?” Trầm mặc một lúc sau, Trình Hi mở miệng nói trước.



“Đúng, đúng thế a!” Cậu gật đầu liên tục.



Trình Hi đột nhiên vươn hai tay ôm lấy cậu, nhưng cái ôm cũng chỉ trong nháy mắt, cái ôm hời hợt, cái ôm như chưa hề có!



“ Tốt quá! Em nghĩ đến anh thật tốt quá……khi nào còn cần thì cứ gọi anh !” Trình Hi hào sảng nói.



Mặt cậu có chút nóng, vội quay đi.



“ Anh cũng mệt quá, có thể nằm nghỉ bên cạnh em không?” Trình Hi đưa mặt tới gần nói.



“…..”chuyện này…..



“Em vẫn không tin anh sao? Nếu không được em đồng ý thì anh sẽ không làm bất cứ việc gì trái ý em! Anh chỉ muốn nghỉ ngơi một chút thôi!” Nhìn bộ dáng trông có vẻ thành thực của Trình Hi, cậu do dự một lát rồi cũng chậm rãi gật đầu. Sau đó Trình Hi thở dài một tiếng, giống như vừa hoàn thành một việc gì đó rất vất vả vậy.



Nhìn bộ dáng thật sự mệt mỏi của hắn, cậu cũng yên tâm mà nhắm mắt.



Trình Hi nhìn về phía người đang nằm bên cạnh, hắn say sưa ngắm, trong lòng nhịn không được cứ muốn chạm vào, chỉ là lý trí của hắn lại giúp hắn kịp thời thu tay lại.



Hôm nay là ngày may mắn của hắn a? Lúc thấy Thụy nổi giận, nhìn thế nào cũng giống đứa trẻ đang làm nũng không được mà cáu kỉnh. Sau lại nghe được yêu cầu đó, Trình Hi cười khúc khích, đến giờ hắn vẫn chưa tin được, nhưng cảm giác có người bên cạnh lúc này thật không phải là ảo giác.



Mình cũng thật dũng cảm , biết tận dụng cơ hội mà đưa ra yêu cầu, tuy rằng Trình Hi cũng không hiểu vì sao Thụy lại thay đổi thái độ như thế, nhưng chỉ nghĩ đến việc cuối cùng cũng có ngày này, ngày hắn có thể quang minh chính đại nằm cạnh cậu ấy mà không phải lo lắng gì, chỉ thế thôi cũng làm hắn cười trộm không ngớt!



“Ai nha! Hôm nay đúng là may mắn mà!”



***



Đến khi Trình Hi nghỉ một lát rồi tỉnh dậy, người bên cạnh vẫn còn ngủ say, Trình Hi nhìn thấy, quả thực không nỡ đánh thức cậu dậy. Hơi nâng người dậy, Trình Hi lặng lẽ quan sát cậu.



Cậu ngủ thật say, hai cánh môi cứ khép mở, nhẹ nhàng hô hấp….. Trình Hi chậm rãi cúi đầu, sau đó nhắm ngay mục tiêu hôn xuống. Cảm thụ xúc giác mềm mại đã lâu chưa từng nếm lại!