Ác Nhân Thành Đôi
Chương 134 : Nửa đêm cầu chữa bệnh
Ngày đăng: 23:52 21/04/20
Giữa trưa nghĩ ngơi tốt, hai vị lão nhân tinh thần rất tốt.
Cũng không vội đứng dậy, ngồi bên ghế nói chuyện với nhau.
“Tình nhi của chúng ta so với nương của nàng đã tốt hơn rất nhiều, càng
không cần dựa vào Đổng gia đã có thể khiến cho Liễu gia và Từ gia kính
trọng vài phần, thái độ của mọi người ta đều nhìn ra được.”
Lão gia tử nhìn căn phòng, vẻ mặt thả lỏng hơn rất nhiều so với ở kinh
đô, “Uyển Như nếu tách khỏi Đổng gia thì cũng chỉ là một người bình
thường, nhưng tất cả mọi thứ Tình nha đầu có được một chút cũng không hề liên quan đến Đổng gia, Uyển Như sao có thể so với nàng, cho dù có một
ngày Tình Nhi mất đi hết thảy ta cũng tin tưởng, nha đầu kia vẫn có thể
sống tốt.”
Có ai nói là không phải đâu, lão phu nhân thở dài, nàng tất nhiên là
càng đau lòng miếng thịt từ trên người mình rơi xuống, nhưng Uyển Nhi
thật sự kém hơn Tình Nhi rất nhiều, nếu đổi lại là Tình Nhi rơi xuống
hoàn cảnh của nương nàng, tuyệt đối sẽ không phải tình trạng ngay cả
sống cũng không muốn.
Không, nếu là Tình Nhi, nàng tuyệt sẽ không để chính mình rơi xuống hoàn cảnh như vậy.
Đây chính là sự khác nhau.
“Lão gia, hôn sự của Tình nhi chúng ta có nên góp ý một chút hay không? Không minh bạch ở chung một chỗ như vậy...”
“Chúng ta không cần xen vào, trong lòng Tình nha đầu rất rõ ràng, chỉ
cần tang kì của Uyển Nhi chưa qua, chuyện gì nàng cũng sẽ không làm.”
Nhớ đến nữ nhi sớm qua đời, lão phu nhân cũng không còn tâm tư gì nữa,
thôi thôi, nữ nhi nuôi sủng lớn lên không ngờ lại phế đi, Tình Nhi lớn
đến bây giờ cũng không đụng đến một đồng bạc của Đổng gia, ngược lại còn là đại ân nhân của gia tộc, nàng có tư cách gì vung tay múa chân.
“Ta thật thích tòa nhà này, không lớn cũng không xa hoa, lại có chút
vắng vẻ, nhưng hạ nhân mỗi người đều vô cùng có quy củ, gã sai vặt hay
nha hoàn bên người Hàn Nhi, bất kì ai cũng không có bất kì tâm tư gì,
tươi cười đều là chân tâm thật ý, tất cả ở một chỗ đều giống như người
một nhà, nhìn trong lòng liền thoải mái.”
Lão gia tử không nói gì thêm, nhưng trên mặt thả lỏng đều nói ra tất cả.
Trong nhà có thêm hai vị lão nhân nên thời gian Trang Thư Tình ở y quán
cũng ít hơn rất nhiều, bây giờ vốn cũng ít người mời nàng chữa bệnh,
phòng giải phẫu của y quán còn chưa từng dùng qua. Nàng dứt khoát ít đi
đến y quán, hai người đồ đệ và Thanh Dương Tử nàng cũng dạy bọn họ ở
nhà.
dưỡng cũng dễ dàng, nếu chuyển ra nơi khác, mỗi ngày con phải chạy qua
chạy lại hai nơi, Hàn Nhi lúc trở về cũng là trờ tối, ép buộc hơn nữa sẽ rất mệt, lại nói niên kỷ hai ngài cũng không nhỏ, nếu không thể đặt
dưới mí mắt của con, con sẽ lo lắng.”
“Ai nói ta muốn chuyển đi.” Khí sắc lão gia tử tốt lên không ít, trên
mặt mang theo một chút ý cười, Trang Thư Tình rất ít ở chung với hai vị
lão nhân nên cũng không biết trước đây tính cách lão gia tử như thế nào, nhưng lão thái thái ở chung với hắn vài thập niên đương nhiên biết rõ,
cả đời này của lão thái gia, chỉ có mấy ngay nay là thả lỏng nhất.
“Chúng ta không chuyển đi, nhưng vẫn phải mua nhà, cũng không phải ai
đến đều đem nhét vào nhà con, còn có Tam cữu của con, có thời điểm hắn
cũng phải có nơi để đặt chân.”
Chỉ cẩn không chuyển đi, nhửng chuyện khác đều tùy hai vị, nhà có nhất
lão như có nhất bảo, lời này nàng coi như hiểu được sâu sắc, càng không
cần phải nói là có đến hai vị lão nhân, hai vĩ lão nhân sau khi đến căn
bản là không can thiệp đến bất kì chuyện gì, ngược lại càng khiến cho
nơi đây càng giống như một gia đình.
“Nhà ngoại tổ phụ định mua cách đây có xa không?”
“Không xa, cũng trên con đường này, cách sáu hộ bên tay phải.”
Nghĩ đến vị trí của tòa nhà kia, Trang Thư Tình cũng không có dị nghị
gì, “Như vậy được rồi, cần gì thì chậm rãi bổ sung, dù sao cũng không
gấp.”
Mấy ngày nay trời vẫn đổ mưa, mưa nhỏ liên miên ba ngày vẫn không ngớt, chưa có dấu hiệu ngừng, thời tiết cũng lạnh đi không ít.
Trang Thư Tình khoác áo nhìn hai vị đệ đệ lần lượt đi vào phòng, mới cất bức thư trong tay đi, cũng chuẩn bị về phòng đi ngủ.
“Nàng nhanh trở về phòng đi, ban ngày bận như vậy, nàng ngâm chân một lát rồi đi ngủ.”
Nhìn căn phòng phía sau Thư Tình, Bạch CHiêm hận thời gian không thể qua mau một chút, để hắn có thể danh chính ngôn thuận xâm chiếm nơi này.
Chứ không phải mỗi đếm đứng ở đây nói lời tạm biệt.
“Hình như có người đến.”
Đợi một hồi, hai thân ảnh xuất hiện trong tầm mắt hai người, người sau
so vơi người trước càng thêm gấp gáo, nhìn thấy người sau lập tức chạy
tới.
Trang Thư Tình thấy rõ người đến là Hạ Trân, vội tiến đến hỏi, “Sao lúc này lại ở đây? Có người đến khám bệnh sao?”