Ác Nhân Thành Đôi

Chương 158 : Cách phòng thủ tốt nhất là tấn công

Ngày đăng: 23:52 21/04/20


Đang nói chuyện, liền thấy An Cùng không biết từ đâu chạy ra, vẻ mặt hốt hoảng, “Điện hạ, Trang đại phu, tiểu nhân nhìn thấy có mấy con mãnh thú ngã trên đất, máu chảy rất nhiều, vết máu chưa khổ, hẳn là… đã chết

chưa bao lâu.



Trang Thư Tình sớm đã biết chắc chắn sẽ có động vật chết, binh lính

không phải chỉ biết vài chiến lược là có thể lên làm tướng quân, nhưng

khi nghe thấy, tâm vẫn trầm xuống thất sâu.



Đây là tội của nàng, là nàng dựng lên tất cả, chỉ có thể tính lên người nàng.



“Ôn công công ở đâu?”



An Cùng đến bẫm báo khiến nàng hiểu được sự tình đã không đơn giản, sợ

là đã có người trà trộn vào đây, giờ chắc đang vội đi tìm người.



Ôn Đức tời rất nhanh hiển nhiên là đã nghe thấy An Cùng nói, lấp tức

tiến đến trước mặt Trang Thư Tình: “Trang đại phu liệu có kế sách gì

không?”



“Trong hoàng cung có mật đạo không?”



Sắc mặt Ôn Đức liền trở nên ảm đạm, “Mật đạo thì có nhưng cũng chỉ có mỗi hoàng thượng biết.”



“Ngươi cũng không biết?”



“Không biết, không phảu là hoàng thượng không muốn cho lão nô biết, mà cho tới bây giờ vẫn chưa từng sử dụng qua.”



Chuyện này đúng là hỏng bét, lòng Trang Thư Tình có chút gấp gáp, lại hỏi, “Ôn công công còn bao nhiêu người có thể sử dụng?”



“Hơn hai mươi người.” Ôn Đức cười khổ, hoàng cung lớn như vậy, bây giờ

có thể sử dụng được cũng chỉ có hơn hai mươi người, nói ra quả đúng là

chuyện cười, nhưng thật sự là như thế, ẩn vệ cơ hồ đã phái toàn bộ ra

ngoài, lưu lại cũng chỉ còn tần ấy, bây giờ cũng chỉ có thể dựa vào bọn

họ để bảo vệ hoàng thượng vào thời điểm mấu chốt.



“Người trà trộn vào nhất định phải tìm ra.” Trang Thư Tình cũng không dám dùng những người này, “An Cùng, dẫn ta vào trong.”



An Cùng liếc mắt nhìn điện hạ, Chu Tri Tiếu cũng bước theo nàng, “Ta cũng đi.”



“Đệ lưu lại bảo vệ tốt hoàng thượng.” Trang thư Tình tin tưởng buông

xuống một câu, sau đó dẫn đầu đi ra ngoài, An Cùng vội vàng đuổi theo

sau.



“Điện hạ, ngài nghe lời Trang tiểu thư đi.” Sau khi hành lễ, Ôn Đức cũng bước nhành rời đi, giống như Trang tiểu thư nói, người trà trộn vào

nhất định phải tìm cho ra.



Trang Thư Tình dẫn theo mười hai mãnh thú đi theo An Cùng đến nơi xảy ra chuyện, mãnh thú bị chết là một con hổ, một cự xà và một sư tử.



Một đám động vật lập tức trở nên nôn nóng, trang Thư Tình ngồi xổm xuống sờ sờ thân thể vẫn còn mang theo hơi ấm của chúng nó, nhẹ giọng nỉ non, “Thật xin lỗi.”



An Cùng kinh ngạc nhìn Trang đại phu, đột nhiên sợ hãi của hắn liền tán
“Khó chịu sao?” Rốt cuộc thoát khỏi đám người, Bạch CHiêm liền đi về phía nàng, hắn nhíu mày.



Bị ánh mắt này của hắn nhìn chăm chú khiến nàng có chút nhụt chí. Cũng

không gạt hắn, “Có chút không thể thích ứng, bình thường cho dù ta có mổ bụng thì cũng là vì cứu người, hiện tại lại nhìn thấy người mất đi tính mạng ngay trước mắt mình, tương phản thật quá lớn.”



Bạch Chiêm cũng không có nói mấy lời linh tinh như ‘vậy thì nàng dừng

nhìn’ gì đó đại loại, chỉ đứng bên cạnh nắm lấy tay nàng, phụng bồi cùng nàng



Người ngã xuống càng ngày càng nhiều, đối phương rốt cuộc không ra sức mà lên như lúc ban đầu.



“Không tìm thấy mấy vị hoàng tử kia?”



“Vâng.”



“Nghĩ biện pháp cho người mang quần áo bọn họ thường mặc đến đây.”



Bạch Chiêm hiểu ý nàng, lập tức cho người đi lấy.



Trang Thư tình cười, “Bây giờ ta có cảm giác bản thân thật giống một đao phủ, tiên sinh dạy y thuật cho ta nếu biết được có ngày hôm nay, nhất

định sẽ đánh ta chết.”



“Không cho hắn biết.”



“Ừm, không cho hắn biết.” Trang Thư Tình cười phụ họa, “Hắn cũng không

thể biết, hắn đang ở một thế giới khác, không phải chết, hắn còn sống,

chỉ là đang sống trong một thế giới khác, nơi đó, nhân tính của con

người cũng u ám như vậy, nhưng so với nơi này, ở đó hòa bình hơn rất

nhiều.”



Bạch Chiêm không nói gì cả, chỉ cẩm lấy tay nàng thật chặt.



Nếu không phải áp lực trong lòng quá lớn, Hữu Phong sẽ không nói những lời này, một chút cũng sẽ không mở miệng nói đến.



Trang Thư Tình tiếp tục lầm bẩm.



“Có đôi khi ta cũng sẽ lo lắng chính mình sẽ quên đi những thứ này, ta

rất sợ ta sẽ quên mất, người sống trên đời mà không biết bản thân từ đâu đến, đó là cỡ nào bi ai a!”



“Nhưng mà có đôi khi ta lại không muốn nhở quá rõ, nếu nhở đến, ta sẽ

không thể dung nhập vào thế giới này, trở thành một phần tử của thế giới này, thật mâu thuẫn có phải hay không?”



“Thực xin lỗi, nói mấy lời lung tung này với chàng làm gì chứ, chỉ là

trong lòng ta có chút khó chịu.” Trang Thư Tình vẫn cười, chỉ là trong

tươi cười lại mang theo chút khổ sở.



“Là ta bắt nàng thừa nhận những thứ này, sao nàng phải cảm thấy có lỗi

với ta, nhưng cho dù làm như vậy ta cũng sẽ không xin lỗi, hết thấy của

ta, nàng đều phải tiếp thu, thế giới của ta, con người của ta, nàng phải dung nhập vào toàn bộ, quy luật của nơi này, chính là cường giả vi tôn.