Ác Nhân Thành Đôi
Chương 161 : Giao phong
Ngày đăng: 23:52 21/04/20
Thanh Dương Tử và Chu Tề thay phiên nhau bắt mạch cho hoàng thượng, cả hai đều trầm mặc không nói gì.
Trang Thư Tình mang trà lên định uống, thấy bọn họ vội vàng như vậy liền buông chén trà đi qua bắt mạch.
Chu Tề cười khổ: “TỐi hôm qua rõ rang vẫn còn tốt, hiện tại sao lại…”
“Bởi vì độc tố đang có chuyển biến, không thể kéo dài luau, phải nhanh
chóng thay máu cho hoàng thượng.” Tình huống phát triển nhanh hơn so với dự đoán của nàng, như vậy thân thể của hoàng thượng hiện tại không quá
ổn định, mà đang yếu dần đi, ít nhất hiện tại vẫn đang trong trạng thái
tốt.
Bạch Chiêm không đến gần, ngồi một chỗ nhắc nhở một câu, “Có rất nhiều tù binh.”
Trang Thu Tinh hai mắt sáng ngời, “Thanh Dương Tử, mau đi lấy. trong
rương có nước chanh, biết cách dung rồi chứ? Làm như vậy máu sẽ không
đông lại.”
Thanh Dương Tử khong nói hai lời lập tức ôm hộp giải phẫu và máy ly tâm một đường chạy mất.
“An Cùng, ngươi đi theo giúp hắn.”
“Vâng.” An Cùng rất cao hứng vì hắn có thể giúp một tay, lập tức liền
bám theo sau Thanh Dương Tử, vì đi quá nhanh nên không kịp chú ý, lúc ra cửa liền *** ng phải người, “Ôn công công! Tiểu nhân dáng chết!”
Ôn Đức kéo hắn lại, trong long tuy gấp nhưng sợ lúc này xảy ra biến cố gì, vội hỏi, “Sao gấp như vậy? Đi đâu?”
“Trang đại phu nói Thanh đạo trưởng đi lấy máu cho hoàng thượng, để tiểu nhân đi hổ trợ.”
Tảng đá trong long Ôn Đứu lập tức buông xuống, tay cũng thoáng buông lỏng, “Mau đi đi.”
“Vâng.”
“Công tử, Trang tiểu thư, lão nô đã điều tra xong, người sắp xếp thế cục là Chử gia, bọn học đi trước ẩn vệ một bước tiến đến doanh địa, tìm
được Vệ Hàm tướng quân, nói công tử mưu nghịch, Đài Sơn doanh gần kinh
đo nhất, vì phòng doanh trại sẽ sinh biến nên đã khống chế toàn bộ Vệ
gia, Vệ tướng quân ;úc đầu không tin, lập tức cho thủ hạ hồi kinh, nhưng lúc đó kinh đô đang loạn thành một đoàn, cửa thành không có cách nào
vào dược, nguwoif Chử gia lại cho truyền ra một chút tin tức hư hư thực
thực. Vệ tướng quân liền tin, sau đó mới hành động như vậy.”
“Hiện tại như thế nào?”
Một đêm không nghỉ nhưng tinh thần Ôn Đức vẫn rất tốt, sống lưng thẳng
tắp, “Lão nô tự mình đi xử lý việc của Vệ gia, cũng đã lien hệ với Vệ
tương quân, vệ tướng quân đã đáp ứng với lão nô sẽ phối hợp làm việc.”
“Tin được không?”
“Được, người khác lão nô không chắc nhưng Vệ tướng quân lão nô nhìn ra
dược hắn vô cùng trung thành với hoàng thuộng, nếu khong hoàng thượng
cũng sẽ không giao trọng trách quan trọng này cho hắn.”
Bạch Chiêm ngẩng đầu nhìn về phía Trang Thư Tình, thấy nàng mệt mỏi ngáo một cái, “Mở cửa thành ra cho quân đội vào thành, bây giờ binh quyền
giao cho hắn quản, phong bế toàn thành.”
“Giết.”
“Phụ hoàng sẽ không vui.”
“Thì sao?”
Một hỏi một đáp, đều rât lạnh nhạt, ánh mát trời chiếu vào trong điện,
dừng trên mặt Bạch Chiêm, gương mặt lạnh lung khi nhất thời như không
giống người phàm.
Bach5 Chiêm nâng mí mắt, mặt trời chiếu vào khiến hắn hơi hipf mắt lại,
khó có khi nhiều lời vài câu, “Trước mười sáu tuổi, trong cuộc sống của
ta không có người gọi là phụ thân. Nhưng cuộc sống lúc có so với không
có cũng chả khác gì nhiều, hắn có thích ta hay không thì lien quan gì
tới ta? Không thích thì về sau không cần gặp mặt là được, cứu hằn một
lần, cứu giang sơn hắn một lần, ann sinh thành có thể trả xong.”
“Ngươi làm như vậy không khỏi quá mức…”
“Nếu hắn biết phân biệt thiện ác thì sao lại không đồng ý hành động của
ta, Đại Chu đã sớm thối nát, hắn không quả quyết, không giải quyết được
việc cũng là do hắn.”
Chu Tri Sâm cảm thấy hứng thú, “Ngươi có biết phụ hoàng muốn ngươi kế vị hay khong?”
“hắn không sợ mất nước thì cứ việc.”
“…” Chu Tri Sâm cũng đoán được ngôi vị hoàng đế sợ là không có lực hấp
đãn với Bạch Chiêm, nhưng lại không ngờ hắn lại nói một câu như vậy,
không hiểu hỏi lại Bạch Chiêm, “Ngôi vị hoàng đế có gì không tốt? Thiên
hạ đều là của ngươi, đồ tốt nhất, nữ nhân xinh đẹo nhất…”
“Nói vậy, Chỉ Cố không cần kế vị vẫn tốt nhất.” Trang Thư Tình sau khi
rút kim ra liền lập tức bắt mạch, xác định tình huống xong mới chậm rãi
đi tới.
Chu Tri Sâm nhìn trời nhìn đất cũng không dám nhìn thẳng nàng, nũ nhân
khác hắn không them liếc mắt nhưng vị Trang daji9 phu, nữ phù thủy này,
hắn không dám khinh mạn.
Hiện tại nghĩ lại quả thật dắc tội người ta.
Người ta tình cảm tốt như vậy, hắn nói đến nữ nhân xinh đẹp không phải là muốn khiến người ta không thoải mái sao?
Uống một ngụm trà, Bạch Chiêm cảm thấy trà này đột nhiên ngon hơn rất
nhiều, “thiên hạ lớn vô cùng, một Đại Chu sao có thể xưng là thiên hạ,
xa không nhắc tới, nhưng Cúc Quốc, Võ Quốc, ngươi đặt bọn họ chỗ nào?”
“…” Chu Tri Sâm bị chặn không mở lời được, nhưng mà tam hoàng phi lại
cúi đàu cười, phu quân này của nàng có đôi khi rất tốt, nhưng có đôi
khi, quả thật tức giận khiến người đau gan, nhưng lại rất ít người dám
đi giáo huấn hắn.