Ác Nhân Thành Đôi
Chương 18 : Kiếm tiền
Ngày đăng: 23:51 21/04/20
Hôm sau, Trang Thư Tình cũng mua giấy và bút mực về. Tuy rằng những thứ mua được không tính là cực tốt, nhưng cũng không phải quá kém.
Nàng có cảm giác mình thật sự đã trở thành một người mẹ, nguyện ý vì đứa con của mình mà làm hết thảy mọi việc, chỉ cần hắn thành công là được.
Trang Thư Hàn cũng cắn răng đem mười hai lạng bạc mua hai quyển sách, mỗi ngày nâng niu không rời.
Trang Thư Tình thấy như vậy cũng không ổn, rõ ràng cần phải sắp xếp thời gian biểu cho hắn, cứ cách nửa giờ liền nói hắn đứng lên đi lại một
lát. Sau khi ăn cơm xong, sẽ nghỉ ngơi nửa canh giờ (*), càng đừng nghĩ
tới chuyện buổi tối thắp đèn để đọc sách, thời đại bây giờ nếu có vấn đề gì về mắt chắc chắn sẽ không có cách chữa trị.
(*) một tiếng. Một canh giờ là 2 tiếng
Trang Thư Hàn cũng rất biết nghe lời, tỷ tỷ nói như thế nào hắn liền làm như thế đó, không cần nghĩ ngợi thêm chút nào. Tuy bây giờ còn chưa
kiếm ra tiền, Trang Thư Tình cũng không tiết kiệm quá mức chi phí ăn
mặc, hai ngày ăn một bữa thịt, còn có hôm lại mua một chút xương đầu rẻ
tiền về hầm canh cho Trương Thư Hàn. Không chỉ có hai tỷ đệ uống, Trương Tú Nhi cũng có phần, trong khoảng thời gian ngắn, sắc mặt ba người rõ
ràng đã tốt hơn rất nhiều. Trương Thư Thành từng đến thăm một lần, thấy
bọn họ ở chung tốt như vậy cũng an lòng.
Mấy ngày sau khí trời càng lạnh, ban ngày mặt trời vừa lên, ba người sẽ
đều ngồi ngốc ở trong sân. Ở một bên Trương Tú Nhi làm nữ hồng, hai tỷ
đệ liền nâng cái bàn ra, mỗi người chiếm một góc, một người đọc sách
luyện chữ, một người vẽ hoa văn. Rõ ràng ba người quen biết nhau không
lâu, nhưng nhìn vào đều thấy thoải mái giống như người một nhà.
”Đốc đốc đốc...”
Trang Thư Tình ngẩng đầu nhìn hướng Trương Tú Nhi.
”Chắc là người tới lấy khăn tay của tỷ.” Trương Tú Nhi buông công việc
đứng dậy, phủi nhẹ mấy sợi chỉ trên người cùng trên đầu, bước ra mở cửa
cửa.
”Dệt nương, người đã đến rồi.”
”Hiếm khi ngươi chủ động đi tìm ta, làm sao ta lại không đến cho được.”
Người vừa tới nói chuyện ôn nhu, dắt tay Trương Tú Nhi cùng bước vào
sân. Đợi vào trong viện, thấy còn có người khác ở đây, bước chân Dệt
nương sững lại: “Đây là...”
”Hai tỷ đệ đến Hội Nguyên tìm người, tạm thời ở trọ nhà ta.” Trương Tú
Nhi mời Dệt nương ngồi xuống, lại nhanh nhẹn đi bưng trà đến, rồi lại
”Dệt tỷ tỷ là người phúc hậu, muội nghe theo quyết định của tỷ.”
”Chẳng qua lúc ra ngoài tỷ không biết sẽ có vụ mua bán này, hiện tại tỷ
không mang theo nhiều bạc, mấy thứ này cứ để ở đây, tỷ trở về một
chuyến, buổi chiều sẽ qua.”
”Không sao.” Trang Thư Tình đem những thứ này đẩy qua phía Dệt nương,
bạn của Tú Nhi tỷ, cũng không cần phải đề phòng quá mức: “Lúc nào Dệt tỷ tỷ sang đây rồi đưa bạc sau cũng được.”
Dệt nương nhoẻn miệng cười: “Cũng được, chạy được hòa thượng chứ chạy
không được miếu, vậy đi, tổng cộng là hai mươi lăm lượng hai vạn bốn
trăm văn tiền, trước tiên tỷ sẽ đưa muội số lẻ, hai mươi lượng nữa ngày
mai tỷ sẽ đưa qua.”
”Dệt tỷ tỷ là đường làm ăn của muội, bốn trăm văn liền không tính, sau này
còn phải làm phiền dệt tỷ tỷ quan tâm.”
”Vậy tỷ không khách khí đâu.” Lấy ra từ trong hà bao năm lượng bạc vụn, Dệt nương cẩn thận cất mấy bức hoa văn lại. Đột nhiên đi ra ngoài một
chút đã mất hai mươi lăm lượng hai, nghĩ tới đây nàng cũng có chút
đau lòng, nhưng khi nghĩ sẽ đem nhưng bức hoa văn đa dạng này bán ra, về sau nhất định sẽ được hoan nghênh lớn. Nhẩm tính có thể sẽ kiếm được
gấp mấy lần số vốn đã bỏ ra, tâm tình nàng cũng hòa hoãn đi nhiều.
” Mấy đồ thêu như vậy muội vẫn còn sao?”
”Tất nhiên là còn, Dệt tỷ tỷ chờ một lát.”
Trang Thư Tình đi vào phòng, Dệt nương nhỏ giọng nói với Trương Tú Nhi:“Cô nương như vậy, nhà bình thường sẽ không dưỡng ra được, ngươi có hỏi
rõ ràng lai lịch của hai tỷ đệ này chưa?”
”Ngay từ đầu cũng hỏi thăm hai câu, Thư Tình chỉ nói mẫu thân qua đời,
tới tìm người thân nương tựa, sau đó cũng không kể thêm chuyện khác, ta
cũng không hỏi nhiều hơn. Nếu trong nhà không có chuyện gì khó xử, một
tiểu cô nương đang tuổi đàm hôn luận gả như nàng làm sao lại mang theo
đệ đệ xuất đầu lộ diện ra bên ngoài? Ta cũng nhận định, làm bạn
cùng bọn họ rất tốt, tra hỏi rõ ràng để làm gì cơ chứ?”
Nghĩ đến tỷ muội cùng nhau lớn lên từ bé của mình, tuổi còn trẻ đã phải
thủ thân cho chồng, bên cạnh lại không có một đứa con, hốc mũi Dệt nương có chút chua xót, cố nén nước mắt. Đúng vậy, người sống ở đời đều có
những điều khó nói, hỏi nhiều như vậy làm gì chứ?