Ác Nhân Thành Đôi

Chương 230 : Đại hôn (2)

Ngày đăng: 23:53 21/04/20


Cửa thành phía đông đã sớm thu được mệnh lệnh ‘Nếu có chút mãnh thú đến, không cần lo lắng’



Vì vậy nhiều mãnh thú như vậy vào thành tuy có chút sợ hãi nhưng không

có hoảng, cửa thành ngược lại được mở lớn hon, dân chúng cũng được sắp

xếp ổn định, để mãnh thú có thể vào thành.



Tuy số lượng không đồ sộ như lần trước nhưng, lúc này khi một đàn mãnh

thú vào thành chúng giống như đã đượcc tập luyện trước, đội ngũ ngay

ngắn trật tự, khiến người nhìn tấm tắc làm lạ, nhưng không có ai dám đi

lên thử vuốt lông hổ một chút.



Không dưới tám trăm con mãnh thú xếp hàng trước cửa Đổng phủ, Bạch Chiêm đã thu được tin tức từ sớm, ánh mắt của hắn cũng không hề thay đổi,

tiếp tục đi về phía trước.



Chỉ cần Hữu Phong chịu gả qua, quá trình như thế nào, hắn cũng không để ý.



“Đến đến, cách Đổng phủ chỉ còn một con phố.” Lưu thị nâng váy, người còn chưa tới tiếng đã tới trước.



Một con phố, cũng chỉ cách ba trăm bước.



Đổng lão phu nhân lúc này trong lòng đột nhiên sốt ruột vô cùng, nàng

biết lúc này hẳn là nên dặn dò nhiều hơn vài câu nữa, chỉ là vạn ngư

ngàn ngôn, cuối cùng cũng chỉ có thể nắm chặt lấy tay của cháu gái, nói

ra một câu, “Phải sống thật tốt, hạnh phúc cả phần của nương con nữa.”



“Con sẽ, ngoại tổ mẫu.” Trang Thư Tình quỳ xuống dập đầu ba cái, mặc dù cái cúi đầu không phải ly biệt, nhưng cũng nói ra rằng nàng phải rời

nhà mẹ đẻ, chính thức nhập tên vào gia phả của phu gia.



“Đội ngũ đón dâu vào phủ.”



Trang Thư Tình lúc này mới cảm nhận được cảm xúc hồi hộp khi gả ra ngoài, tim đập vô cùng nhanh.



“Nâng kiệu hoa vào phòng chính.”



Mỗi một tiếng thông truyền khiến cho ý mừng trong lòng nàng lại nhiều hơn một phần thương cảm.



Cho dù là Đổng gia hay Trang gia, tuy rằng khả năng đều có lợi ích bên

trong, nhưng đối với Trang thư Tình mọi người đều có lòng thật tâm chúc

phúc, không hề dối trá.



Trước kia các nàng cũng lo lắng, sợ rằng sau khi Trang Thư Tình gả vào

nhà chồng sẽ bị trói chặt, trở thành một vị phu nhân bình thường như bao vị phu nhân khác.



Người khác tuy rằng không hiểu, nhưng cũng biết Trang Thư Tình là ưng

trên trời, nàng hẳn nên giướng cánh bay cao, chứ không phải trở thành

con người tục tằng như các nàng, như vậy thật sự quá đáng tiếc.



Nghiêm cẩn luyện võ mấy tháng, hiện nay thân thể Trang Thư Hàn đã rắn

chắc hơn rất nhiều, vóc người cũng cao hơn, tóc buộc cao, trên mặt là vẻ chững chạc không hợp với tuổi của hắn. Gương mặt bớt đi tính trẻ con,

thoạt nhìn cũng trưởng thành hơn trước.



”Tỷ tỷ, đệ đến đưa tỷ.”



Điều này tuy rằng không hợp quy củ, nhưng Trang Thư Tình đã quyết định, không người nào có thể phản đối.



Nhấc lên khăn voan, nhìn về phía vị đệ đệ ngày càng trầm mặc của nàng,

Trang Thư Tình sờ sờ đầu hắn, trong lòng cảm thấy vô cùng chua xót, “Thư Hàn, đệ trưởng thành chậm lại một chút cũng không có sao,chỉ cần tỷ tỷ

còn sống một ngày nhất định tỷ tỷ vẫn có thể bảo hộ cho đệ. Tuy rằng tỷ

tỷ lập gia đình, nhưng cũng không có nghĩ là đệ sẽ mất đi tỷ tỷ, Thư Cố

còn nhỏ, không biết được nhiều. Điều đệ ấy có thể nghĩ đến cũng là có

hạn, đệ lại không giống, đệ sớm đã rất thông minh. Lại là độ tuổi có

nhiều sự mẫn cảm riêng tư, hiện trong lòng sợ là đang nghĩ sau này sẽ

chỉ còn một mình đệ. Thư Hàn, chuyện như vậy vĩnh viễn cũng sẽ không

phát sinh, cho dù tỷ có lập gia đình hay là về sau đệ có thành thân, ta

vẫn luôn là tỷ tỷ của đệ, đệ làm sai chuyện tỷ tỷ vẫn sẽ phạt đệ, sẽ

mắng đệ, nhưng tỷ tỷ vĩnh viễn luôn bao dung đệ, làm chỗ dựa cho đệ, cho dù về sau có bảy mươi hay tám mươi tuổi, những chuyện này cũng không

thay đổi, trước khi đệ thanh thân, tỷ tỷ ở đâu, đệ liền ở đó, Bạch phủ

kinh thành, Bạch phủ Hội nguyên phủ, vĩnh viễn đều có một chỗ cho đệ,

cho dù tỷ có gả qua nhà chồng, thì nhà của đệ cũng chính là nơi có tỷ,

nhớ kỹ chưa?”



Lưu thị suýt nữa khóc ra thành tiếng, vội quay đầu đi lấy tay che miệng lại.



Đổng lão phu nhân cũng lau nước mắt nói, “Hàn nhi, tính tình của tỷ tỷ

con như thế nào con còn không biết sao? Cho dù nàng mặc kệ cả thiên hạ

cũng sẽ không mặc kệ con, con ngàn vạn chớ đừng làm ra chuyện khiến cho

tỷ tỷ con thương tâm.”



“Tỷ tỷ, tỷ đừng khóc.” Trang thư Hàn có chút luống cuống, ngày như vậy,

tỷ tỷ không thể khóc, hơn nữa hắn vẫn luôn dặn bản thân rằng phải trở

thành trụ cột cho tỷ tỷ, ở Hội Nguyên phủ cũng vậy mà ở kinh đô cũng

vậy, hắn không muốn cùng tỷ tỷ tách ra.



Hắn chỉ là… Có chút buồn bực vì tỷ tỷ sắp thuộc về một người khác.



Trang Thư Tình vỗ đầu của hắn, “Ngốc, tỷ tỷ không khóc, nếu một ngày nào đó đệ thật sự muốn tách ra khỏi tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ khóc cho đệ xem, sau đó sẽ để cho tỷ phu đệ đánh cho đệ một trận tơi bời.”



“Được.” Trang Thư Hàn không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng, “Nếu như một

ngày nào đó đệ khiến tỷ tỷ khóc, vậy cứ để tỷ phu đến đánh đệ.”



“Vậy mới ngoan.” Trang Thư Tình lúc này mới khen ngợi sờ sờ đầu hắn, căn bản đã quên mất đầu nam nhân là không thể sờ, tuy rằng bây giờ vẫn là

tiểu nam nhân.



Nước mắt lão phu nhân vẫn còn chưa lau sạch, nàng cười nói, “Được rồi,

hai người các con, có chuyện gì thì về sau còn rất nhiều thời gian để

nói, đừng làm trễ giờ lành.”



“Tỷ tỷ, đệ cõng tỷ.” Trang Thư hàn vội ngồi xổm xuống trước mặt tỷ tỷ,

Trang Thư Tình vỗ vỗ lưng hắn, ừm, có chút cứng rắn, vì vậy nàng yên tâm nằm sấp lên.”



Nữ nhân toàn phòng nhìn Trang Thư Hàn vững vàng đi vài bước mới yên

lòng, đi vững chắc như vậy, xem ra cõng một đoạn đường cũng không thành

vấn đề.



Nam Châu đi theo phía sau người, ôm giá y thật dài vào trong ngực, đi ra khỏi khuê phòng, liền đặt xuống trước mặt hai nhà Đổng Trang,nhất thời cũng không có người phát hiện có gì không giống.



Nhanh chóng trở về phòng chính, tim Trang Thư Tình đập càng lúc càng nhanh.



Từ lúc bắt đầu rời khỏi khuê phòng, nàng liền từ một cuộc sống này, chuyển tới một cuộc sống khác.



Mà trong cuộc sống mới này, nàng cũng một người nam nhân sẽ dắt tay nhau đi hết một đời, nàng hi vọng hai người bọn họ sẽ không bao giờ buông

tay đối phương.



Đến phòng chính, Hồng nương liền chuẩn bị tiến lên giúp đỡ, Bạch Chiêm

đã đi trước một bước, ôm lấy người đang ở trên lưng Trang Thư Hàn, Trang Thư Tình cảm giác được, Chỉ Cố ôm nàng rất chặt.



Khi ngồi ổn trên kiệu hoa, ôm ấp quen thuộc mới rời đi.



“Tỷ phu, phải đối tốt với tỷ tỷ, và vẫn luôn phải đối tốt với tỷ tỷ của

ta, cho dù sau này tỷ tỷ có già đi, không còn xinh đẹp như những người

khác, ngươi cũng phải đối tốt với nàng, về sau ta sẽ rất có tiền đồ, nếu như tỷ phu ngươi dám không đối tốt với tỷ tỷ, ta nhất định sẽ không bỏ

qua.”



Đại khái bởi vì tâm tình của hắn vô cùng tốt, khóe miệng Bạch Chiêm cong lên, khó có khi lộ ra ý cười trước mặt người ngoài, “Nàng còn có ngươi, mà ta, chỉ có nàng, hiện tại như thế, về sau, cũng như thế.”



Lời nói tuy bình thường, nhưng lại vô cùng thâm tình.



Trang Thư Hàn lui về sau một bước, vô cùng cung kính khom lưng xuống.



“Trưởng tỷ như mẹ, về sau ta chắc chắn cũng coi tỷ phu như cha, nguyện tỷ tỷ và tỷ phu đầu bạc đến già, cảm tình vĩnh cố.”



Bạch Chiêm tiến lên đỡ hắn, vỗ bả vai hắn hai cái, lời này đã là biểu lộ cực hạn hắn có thể nói với ngoại nhân, mà người có thể coi như thân

cận, trước mắt cũng chỉ có được một Trang Thư hàn.



Dù là thái tử, đến bây giờ vẫn chưa có được một câu tán thưởng của hắn, càng đừng nói là những người khác.



”Khởi kiệu!”


còn có vị cô nương Chúc gia kia nữa, không cần khách khí với các nàng,

muốn nói thế nào thì nói như vậy, không cần ủy khuất bản thân, có được

không?”



“Có khi nào ta để bản thân chịu thiệt chưa?” Trang Thư Tình đẩy đẩy hắn, “Chàng đi đi.”



Bạch Chiêm vừa mới đi, Thanh Phong liền bưng một chén rượu ngọt tiến

đến, Nam Châu cầm lấy điểm tâm trong tay nàng, “Tiểu thư, ngài uống chút nước cho ấm áp.”



Trang Thư Tình đã sớm đói bụng, nhân dịp người còn chưa đến, liền ăn sạch những thứ này.



Nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, nha hoàn nhanh chóng thu thập sạch

sẽ, Trang Thư Tình lau khóe miệng một chút, tư thái đã chuẩn bị xong, vô cùng đoan trang.



Trong các vị tôn thất phu nhân, người có thân phận cao nhất là Nhạc vương phi, tất nhiên là người đi phía trước.



Trang Thư Tình rất rõ ràng, người nàng cần coi trọng, cũng chỉ có một vị này, những người khác, nàng thật không để vào mắt.



Nhạc vương phi đúng là một người trí tuệ, nói chuyện cũng rất ôn nhu,

những người khác lại càng không dám làm khó dễ, chỉ biết nói lời dễ

nghe.



Trang Thư Tinh cũng trả lời hai câu, sau đó ngừng một lát, tuy rằng

không rõ thân phận nhưng cũng ngầm để Chu Mạn Dao tiến lại gần nàng một

chút.



Ánh mắt Nhạc vương phi lóe lên, không nói chuyện nữa.



Bên trong tất cả nữ quyến của hoàng thất, người có phân lượng nhất là Trang Thư Tình.



Vào trường hợp này nàng lại gọi Chúc Mạn Dao tiến đến, rõ ràng là có ý

muốn cho nàng làm chỗ dựa, kết hợp với tin tức gần đây nhất, không còn

nghi ngờ gì nữa, Chúc Mạn Dao này sẽ là thái tử phi.



Chúc Mạn Dao cũng không có cảm thấy an tâm như trên mặt nàng thể hiện, nàng chỉ đang cố gắng khiến bản thân tỏ ra thản nhiên.



Trang tiểu thư là người mà nàng kính nể nhất ngoại trừ cha mẹ ra, đừng

nói đến việc cùng trò chuyện với Trang tiểu thư trong lúc này, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa nàng sẽ không chối từ.



“Nghe nói muội có học chút công phu, ngay cả học thức cũng không kém, về sau nếu không ngại thì học thêm cả quy củ đi, nói không chừng sau này

sẽ cần.”



Chu Mạn Dao không ngốc, bằng không sẽ không phải là người được Trang Thư Tình lực chọn, ý tứ trong lời nói có nghĩa là…



Trang Thư Tình vỗ vỗ tay này, “Ta rất thích tính cách của muội, hi vọng sau này muội vẫn có thể bảo trì được tâm tính như cũ.”



Nến đỏ mới cháy được một nửa, làm nổi bật một mảng mông lung trong phòng, ngay cả vẻ mặt hắn cũng càng có vẻ nhu hòa.



Trên đời này, đại khái không người nào so với nàng càng có thế biết được trái tim bên trong vẻ bề ngoài lạnh lùng ấy có bao nhiêu mềm mại, những việc hắn làm có thể khiến lòng người có bao nhiêu ấm áp, đương nhiên,

cũng không có người nào càng yêu nàng nhiều hơn hắn.



Bạch Chiêm đang suy nghĩ gì đó, chậm rãi đi về phía nàng.



Hắn biết không thể gạt được Thư Tình, cho dù hắn có thả nhẹ bước chân

như thế nào cũng không thể gạt được, hắn từng hỏi nàng vì sao lại có thể phát hiện được hắn nhanh như vậy, nàng nói, nàng nhận thấy hơi thở của

hắn.



Đáp án này, khiến chó hắn vui vẻ hơn bất kỳ lúc nào.



“Toàn thân đầy mùi rượu, nước đã chuẩn bị tốt, nhanh đi tắm đi.”



Trang Thư Tình đứng dậy, đi đến trước tử quần áo lấy trung y ra cho hắn, “Nhanh đi, không có nha hoàn hầu hạ chàng đâu, về sau cũng không có, tự mình làm đi.”



Bạch Chiêm hôn hôn nàng, nghe lời đi tắm rửa.



Trang Thư Tình nhìn vè phía giường, trong lòng cũng không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài của nàng.



Đi đến bên giường ngồi xuống, đầu giường đặt một cái hộp, không cần mở ra nàng cũng biết bên trong là cái gì.



Là thứ đại biểu cho trinh tiết, không biết sẽ thu đến chỗ nào, cũng

không thể mang vào trong cung đi? Hay là tự mình thu hồi? Nghĩ ngợi lung tung một lát, cũng không có đáp án nào có thể khiến nàng an tâm.



Một bàn tay cầm lấy chiếc hộp ném đi thật xa, “Chúng ta không cần cái này.”



Tắm nhanh như vậy? Trang Thư Tình trừng mắt nhìn hắn, trong lòng nàng âm thầm dùng sức vỗ tay, nhưng mà, “Sáng mai ma ma trong cung sẽ đến thu,

làm sao bây giờ?”



“Hết thảy của nàng đều là của ta, ai dám có tư cách thu?



Khí phách! Nàng thích! Trang Thư Tình dùng sức gật đầu, “Là của chàng, thứ này đưa cho người khác ta cũng cảm thấy kỳ quái.”



Bạch Chiêm ngồi xuống bên người nàng, ôm người vào trong lòng, “Hữu

Phong, Hữu Phong, có thể lấy nàng làm vợ, cuộc đời này Bạch Chiêm ta

sống không uổng.”



“Có thể gặp được chàng, có thể gả cho chàng làm vợ, là phúc phận của

Trang Thư Tình ta.” Trang Thư Tình cọ cọ lồng ngực của hắn, “Chỉ Cố, ta

thật may mắn khi có cơ duyên đi đến thế giới này, thế giới mà ta sinh ra kia, nguồn gốc của ta rõ ràng là ở nơi đó, nhưng ta chỉ muốn ở bên cạnh chàng, nghĩ muốn điên rồi vậy, sau khi an bày xong tất cả, ta thậm chí

nghĩ, có phải hay không nếu như ta chết đi, nói không chừng hồn phách

của ta sẽ trở về nơi này, nói không chừng sẽ còn một chút khả năng…”



Bạch Chiêm cũng nghĩ tới hơn mười ngày mà Hữu Phong nằm mơ, đó là lần

đầu tiên trong suốt cuộc đời, hắn nếm trải được tư vị của sự sợ hãi tột

độ.”



Không dám ngủ, không dám suy nghĩ, không dám rời đi nửa bước, ngay cả

nháy mắt cũng không muốn, chỉ sợ bản thân sơ xảy sẽ bỏ qua một chút động tĩnh của nàng.



Chỉ cần nghĩ đến những ngày này, tim của hắn liền đập gia tốc, phải tận mắt nhìn thấy người mới có thể an tâm.



Hắn sợ hãi mất đi một người đến như vậy.



Bạch Chiêm hôn hôn vầng trán của nàng, mi tâm, khóe mắt, chóp mũi. Cuối cùng là miệng.



Tiếng nước giao hòa khiến cho không khí trở nên gợn sóng.



“Hữu Phong, Hữu Phong,...”



Trang Thư Tình ôm lấy cổ hắn, triển khai thân thể của mình, hoàn toàn mở rộng thể xác và tinh thần của nàng đối với nam nhân này.



Màn nhẹ buông, không khí càng thêm nóng rực.



Ánh nến lay động, cảnh xuân mở ra.



Sau khi cảm nhận được khoái nhạc cực hạn, Trang Thư Tình nghĩ, tám thế

trước nàng khẳng định đã đầu thai làm người lương thiện, cho nên mới có

thể sống nhiều thêm một thế, mới có thể nhận được toàn bộ cảm tình của

nam nhân này, có được giấc mộng của hầu hết mọi nữ nhân, làm những

chuyện ngay cả nghĩ các nàng cũng không dám nghĩ.



Cỡ nào may mắn.



Cả đời của nàng vẫn còn rất rất dài, cho dù là gặp phải biến cố nào, nàng nghĩ là nàng đều có đủ dũng khí để đối mặt



“Chỉ Cố, chàng có muốn mãi mãi ở cùng với ta hay không? Không thể đi

trước ta, không thể coi trọng người khác, nhất định không thể, có biết

không, ta sẽ thương tâm mà chết.”



Bạch Chiêm nhìn về phía Hữu Phong, trên mặt mệt mỏi, nhưng ánh mắt nàng

lại rất sáng, “Hữu Phong, chúng ta dắt tay đến già, sinh cùng sinh, chết cùng huyệt.”



Trang Thư Tình cười đến chân mày cong cong, nam nhân này, tuy rằng hắn

không biết lãng mạn là gì, nhưng lời nói ra lại là lời động lòng người

nhất, “Ừm, chúng ta sinh cùng sinh, chết cùng huyệt.”



Chính văn xong.