Ác Nhân Thành Đôi

Chương 232 :

Ngày đăng: 23:53 21/04/20


Trang Thư Tình đã trở lại, toàn thành oanh động.



Nhưng cửa Bạch phủ không phải ai cũng có thể vào.



Lúc trước như vậy, hiện tại còn có thái thượng hoàng ở nơi này, hơn nữa

nàng còn đang có mang thai, những người có tư cách thăm hỏi cũng hạn chế lui tới.



Tân hoàng đăng cơ không lâu, cho dù tín nhiệm lẫn nhau, Trang Thư Tình ở trên phương diện này vẫn tận lực chú ý nhiều hơn, sẽ không cùng những

người có máu mặt ở Hội Nguyên Phủ thường xuyên lui tới, trừ bỏ hai nhà

Liễu Từ, còn một đám đại phu ở Hạnh Lâm, ai cầu kiến nàng đều sẽ gặp một lần.



Thời gian dài, mọi người liền thăm dò nhân mạch của nàng, biết y thuật

của nàng lại có tiến triển, người trong Hạnh Lâm ai cũng đều cao hứng.



Có một vị đại phu như Trang đai phu ai sẽ ngại nhiều?



Nếu y thuật của đại phu càng có thể thông thấu, người được lợi không phải dân chúng sao?



Ngay sau đó, Đổng gia hai vị lão gia cũng đến Hội Nguyên Phủ, đây là nhà ngoại của Trang đại phu, tất nhiên đám người bao che khuyết điểm ở Hội

Nguyên Phủ cũng coi họ trở thành người một nhà, cũng chỉ thiện ý chê

cười nhị vị lão nhân đi theo cháu gái hưởng phúc.



Không qua mấy ngày, những người cùng đi theo tới cũng khiến cho mọi người giật mình.



Không chỉ có ba bốn người mà là cả một đội ngũ.



Rất nhanh liền có người nghe ngóng được rõ ràng, nói đều là người của thái y viện.



Chừng khoảng hơn mười một vị, cũng mang theo đệ tử và tiểu đồng, nhìn bộ dáng liền biết tính toán định cư lâu dài ở Hội Nguyên Phủ.



“Nhiều người đến như vậy, hoàng thượng cũng chịu thả người?”



Vinh Chính vuốt chòm râu cười, “Lão phu lớn tuổi, chút tâm tư cũng đã

phai nhạt, hiện thời chỉ nguyện ý đi theo phu nhân để trau dồi y thuật,

hoàng thượng nói những người cần ở trong cung thì cứ lưu lại một ít

những đại phu y thuật cao minh đủ để chống đỡ thái y viện là đủ, chờ

thêm mấy năm nữa thái y viện triệt để thay đổi, sợ là sẽ lại có mấy

người lục tục đến đây. Đến lúc đó phu nhân đừng ngại quá nhiều người.



“Cầu còn không được sao có thể ngại nhiều người.” Trang Thư Tình nói ra ý tưởng trong lòng nàng ẩn giấu mấy năm qua, “Ta tính sẽ xây một trường y ở Hội Nguyên Phủ, mỗi một hệ là một khoa, mỗi khoa sẽ có một vị đại phu tinh thông khoa đó làm chủ nhiệm, ngoài ra sẽ có phó chủ nhiệm và trợ

giảng, ví dụ như ta, ta thiên về ngoại khoa, ta sẽ là chủ nhiệm ngoại

khoa hệ thứ nhất, Chu đại phu làm phó chủ nhiệm, phó chủ nhiệm có thể là một người cũng có thể là nhiều người, khi đã có một trình độ nhất định

sẽ có thể thăng chức làm chủ nhiệm, như vậy sẽ có thể phát huy hết những khả năng của học sinh, cũng có thể tìm được chỗ hổng dễ dàng. Nơi nào

phát sinh có người tranh quyền đoạt lợi, ta có thể làm theo quy củ rõ

ràng. Nhưng nếu muốn hoàn toán cho tránh việc này phát sinh thì lại

không có khả năng, tranh đấu là thiên tính của mỗi người, nếu chư vị

muốn theo ta làm chuyện này thì phải chuẩn bị tốt tâm lý, trừ phi quy ẩn thâm sơn, cùng núi non phong cảnh làm bạn, chứ trên đời này không có

nơi nào là thế ngoại đào viên



Đám người Vinh Chính đứng dậy, xoay người thi lễ, “ta nguyện ý đi theo Trang tiểu thư.”



Lại là Trang tiểu thư. Không phải phu nhân, thói quen này không biết

dưỡng thành từ lúc nào, bình thưởng chỉ gọi nàng phu nhân, khi đến lúc

nghiêm túc lâp tức sẽ tự động sửa thành Trang tiểu thư, không chỉ bọn

họ, rất nhiều người khác cũng thế.



Vinh Chính đám người đứng dậy. Xoay người thi lễ thật sâu, “Ta đương nhiên nguyện ý đi theo Trang tiểu thư.”



May mắn là Chỉ Cố không có ở đây.



“Đứng lên đi, bây giờ ta chỉ là một đại phu bình thường, đã sớm ly khai kinh đô, thân phận này cứ ném ở đó đi.”



“Vâng.” Vinh Chính lại ngồi xuống, cười nói: “Nếu bàn về ngươi lừa ta

gạt, trên đời này có nơi nào so được với hoàng cung? Chúng ta có thể

toàn thân lui khỏi nơi đó, những thứ khác thật đúng là không để vào

mắt.”



Trang Thư Tình bật cười, quả đúng là như vậy, hoàng cung là nơi tôn quý nhất, đồng thời cũng là nơi có nhiều oan hồn nhất.



“Ta đã cho người chọn nơi thích hợp để xây trường học, việc này tạm thời cứ như vậy, trước đó, các ngươi liền cùng mấy vị đại phu ở Hội Nguyên

Phủ luận bàn y thuật trước đi, bọn họ không phục các ngươi, nói như vậy

các ngươi cũng sẽ không phục bọn họ, thay vì đấu tranh, ta thích nghe

ngóng trước.”



Vinh Chính lập tức liền hiểu ý tứ của Trang Thư Tình, gật đầu xác nhận.



Nếu như tranh đấu đã không thể tranh né, vậy thì nắm chắc trong tay cũng tốt, một phái ở kinh đô có hắn, nói vậy ở Hội Nguyên Phu cũng là người

Trang tiểu thư lựa chọn tốt, có nắm chắc, khi tranh đấu mới có thể cùng

nhau xúc tiến, chứ không phải kết cục trở mặt thành thù.



Trang Thư Tình chọn người đứng đầu phái ở Hội nguyên là sư huynh Lưu Thanh Quân, sư phụ của Trình Kha Tô Vĩnh Nguyên.



Tuy rằng không gặp mặt nhiều, nhưng khi điều tra, Trang Thư Tình phát hiện người này vô cùng thích hợp trở thành người đứng đầu.



Hắn không phải người có tài sản lớn nhất nhưng danh vọng của hắn ở Hạnh
Nếu một hài tử từ lúc sinh ra đến mười tuổi có thể ẩn dấu đến mức như vậy, không phải thiên tài cũng là quái vật.



Trang tỷ tỷ cũng không phải người như vậy, nàng không cần thiết phải dấu diếm.



Kéo người qua nhìn một hồi, Chu Tri Tiếu chần chờ hỏi, “Duy An đây là....”



“Vào thời điểm phụ thân qua đời đột nhiên thông suốt, cũng khống biết có phải là phụ thân phù hộ hay không.” Trang Thư Tình sờ sờ đầu đứa nhỏ,

lúc này tiểu nam hài đã cao hơn nàng, ánh mắt ôn nhu, “Đúng rồi, Thư Hàn không tới sao?”



Chu Tri Tiếu cũng không chú ý nhiều đến Duy An, đáp lời nói: “Hắn muốn đi, nhưng ta lưu hắn lại kinh đô để tọa trấn.”



Đây chính là tín nhiệm giữa quân thần, sợ là thiên hạ cũng hiếm thấy, Trang Thư Tình lắc lắc đầu, cũng không nói gì nữa.



Thư Hàn cũng đã làm phụ thân, nàng chỉ cẩn biết đệ ấy vẫn luôn tiến về

phía trước, biết con đường hắn đi vẫn luôn bằng phẳng là tốt, không cần

hỏi nhiều cũng không quản nhiều,



Tùy ý tự tại, nghỉ ngơi một canh giờ, đội ngũ lại khởi hành.



Quá trình mai táng mệt mỏi lại mất nhiều thời gian, Trang Thư Tình đang

có mang nên được rất nhiều người chiếu cố, không chỉ Bạch Chiêm, vợ

chồng hoàng thượng hoàng hậu, cho dù Nhạc vương gia cũng không cho nàng

đi bộ trong thời gian dài.



Mấy đứa nhỏ đi theo Trang Thư Tình cũng để cho bọn nhỏ được tận hiếu trước linh đường, chỉ đem trưởng tử lưu lại bên cạnh.



Có chút lời nàng muốn giao phó, muốn nói ra, lại chần chờ vài ngày nay không thể nói ra miệng.



Bạch Duy An không đành lòng nàng ngày ngày cân ngắc những việc này, vì

vậy hôm này liền chủ động mở miệng, “Nương, con đều hiểu, người yên tâm

đi, chuyện người lo lắng sẽ không phát sinh, nhi tử sẽ bảo vệ đệ đệ và

muội muội trong tất cả mọi mặt, ngài nhất định sẽ con cháu đầy đần,

hưởng hết niềm vui gia đình, phúc khí ngài tích góp được, ít nhất có thể phủ ấm Bạch gia hai trăm năm, Bạch gia sẽ luôn luôn rất tốt



Lời tuy nói có chút mơ hồ, nhưng Trang Thư Tình lại cảm thấy An Nhi nói

là thật, Bạch phủ, thật sự có thể an ổn ít nhất hai trăm năm.



“Là thật như thế, lão thiên đã nợ ta nhiều như vậy, nhưng mà nương cũng

không thể quản xa như vậy, nương chỉ cần các con có thể hòa thuận vui

vẻ.”



Ánh mắt Trang Thư Tình nhìn trưởng tử ngày càng sáng, “An Nhi, nhửng

chuyện nương đã trải qua ngay bản thân cũng có chút mơ hồ, vì vậy cũng

không truy vấn con điều gì, chỉ hy vọng con có thể đi trên con đường

thích hợp với mình, đường đường chính chính làm người, những thứ khác

nương đều sẽ không can thiệp quá nhiều, có thể đáp ứng nương sao?”



“Nương, nhi tử chỉ muốn trông chừng Bạch gia, không có chí hướng gì lớn, muốn nói đến tương lai... Nương, nhi tử muốn học y với người, về sau

nhi tử cũng muốn làm một đại phu như ngài vậy, uy danh ở Bạch phủ đã có

các huynh đệ tỷ muội chống lấy, nhỉ tử chỉ không muốn làm mất đi danh

vọng của ngài là đủ rồi.”



Trang Thư Tình cười mị mắt, “Đương nhiên, chỉ cần con nguyện ý học.”



Trong bốn đứa con, cuối cùng cũng có một đứa nhỏ nguyện ý kế thừa y bát của nàng, nàng sao có thể mất hứng.



Bạch Chiêm đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy nữ tử cười đến thoải mái, ánh mắt thanh lãnh lập tức nhu hòa xuống, tầm mắt dời về phía trường tử, chống

lại ánh mắt nhu hòa của đối phương, trong lòng đều tràn ngập ấm áp.



”Cha, Hi nhi muốn đi vào.”



Bạch Chiêm tránh ra một bước, ba đứa nhỏ nắm tay nhay đi vào bên trong,

vây quanh bên người mẫu thân sờ sờ bụng, líu ríu líu ríu nói lời vô cùng náo nhiệt.



Trang Thư Tình nhìn qua, hai người nhìn nhau, trong mắt đều là cảm tình không thể nói thành lời.



Người trong căn phòng này là toàn bộ thế giới của bọn họ.



Đây là hạnh phúc của bọn họ.



Đúng vậy, bọn họ thật hạnh phúc, cũng chắc chắn sẽ vẫn mãi luôn hạnh phúc như vậy.



”Cha, mau tới, muội muội lại đang đá nương bụng.”



”Nha, đá đến tay của ta, muội muội thật nghịch ngợm.”



“...”



khóe miệng Bạch Chiêm nhếch lên, cất bước đi tới cái vòng tròn nhỏ hẹp kia.



Trang Thư Tình cười, thấy hắn đến liền duỗi tay về phía hắn.



Mười ngón tay chạm nhau, nắm chặt cả đời.