Ác Nhân Thành Đôi

Chương 42 : Đến liễu gia

Ngày đăng: 23:51 21/04/20


Là nơi đứng đầu sáu thành lớn trên cả nước, Hội Nguyên Phủ cũng không

thiếu nhà quyền quý, những gia tộc gia truyền có không ít nhà, Liễu gia

cùng so sánh với những gia tộc khác cũng chỉ có thể xem như danh gia.



Nhưng bởi vì là lục bộ đường quan, địa vị Liễu gia ở Hội Nguyên Phủ Phủ rất vững chắc.



Hiện thời, thân là Lễ bộ Thượng thư Liễu Gia Hồng từ trên xuống dưới có

bốn con trai, đứa con lớn là Liễu Đại và con trai thứ là Liễu Tứ đã đậu

sĩ đồ, nhưng muốn đi đến địa vị của lão tử bọn họ thì phải xem tạo hóa.



Liễu tam tiểu thư là nữ nhi của Liễu nhị lão gia, Liễu tứ tiểu thư cũng xuất thân từ đại phòng.



Chuẩn bị đủ tâm lý, Trang Thư Tình mang theo tờ giấy cầm đồ Liễu tam

tiểu thư lưu lại và một bao lớn gõ cửa đại môn của Liễu gia.



Liễu gia Hồng ở vị trí lễ bộ thượng thư ngây người vài năm, trị gia cũng cũng coi như nghiêm cẩn, hạ nhân nghe thấy có người bái phỏng Tam tiểu

thư liền cảm thấy khó xử, nhưng cũng để nàng chờ trước, rồi nhanh chóng phái người đi nội viện thông truyền.



Liễu tam tiểu thư vừa uống thuốc xong, ăn mứt hoa quả còn cảm giác được

vị ngọt trong cổ, nghe được thông truyền đầu tiên là sửng sốt, sau liền chợt mở nụ cười, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền, “Biết được làm nàng

sẽ đến, nhưng mà không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy, Thanh Thanh, ngươi đi

nghênh đón nàng.”



”Vâng.”



Thanh Thanh chính là nha hoàn phụng bồi tam tiểu thư đi Lãnh sơn tìm

danh y, ấn tượng đối với vị tiểu cô nương kia cũng cực kì khắc sâu, nhìn thấy người ngữ khí cũng là nhẹ nhàng, “Không nghĩ tới cô nương lại đến

nhanh như vậy, tiểu thư rất cao hứng a, mau đi theo nô tỳ.”



Trang Thư Tình đối với nha hoàn này rất có cảm tình, lúc đó là nàng săn

sóc chuẩn bị cho nàng ngân phiếu và bạc vụn, còn cầu tam tiểu thư chở tỷ đệ các nàng đi một đoạn đường. Tuy rằng cuối cùng nàng khéo léo từ

chối, nhưng phần tâm ý này lại nhớ kỹ.



”Đến đây đã một đoạn thời gian, chỉ là không có có đủ bạc nên không thể đến gặp tiểu thư ngay được.”



Thanh Thanh cười đang muốn trả lời, nhưng nhìn thấy người đang từ một hướng đi đến vội hành lễ, “Nô tì thình an tứ tiểu thư.”



Liễu tứ tiểu thư giơ giơ khăn lên miễn lễ nàng, ánh mắt dừng ở trên

người Trang Thư Tình, cảm thấy nàng nhìn có chút quen mắt, nghĩ nghĩ

nhưng lại không nhớ ra, liền hỏi.”Đây là khách nhân của tam tỷ?”



”Vâng, cô nương từng có quen biết với tiểu thư.”



Liễu tứ tiểu thư khẽ gật đầu. Đang muốn quay người rời đi, nha hoàn bên

người lại tiến lên một bước nhẹ giọng nói hai câu, liễu tứ tiểu thư nhất thời sắc mặt liền thay đổi, quay người nói “Ngươi là cái nữ nhân ngăn

cản xe ngựa của bổn tiểu thư. Hại bổn tiểu thư bị thương?”



Trang Thư Tình biết đây là việc không tránh thoát, ngày thường không đi thắp hương, gặp chuyện thì lại ôm chân phật, quả nhiên vô dụng, rõ ràng Liễu gia này cũng không phải dạng vừa.


tấm ngân phiếu đưa đi qua, “Có người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết

rơi, có người dệt hoa trên gấm, có lẽ lúc đó tam tiểu thư chỉ tùy tay

giúp một phen, nhưng mà đối với tỷ đệ chúng ta mà nói, người đã cho

chúng ta một đại ân, hai chữ cám ơn thực quá nhẹ, ta không nói hết.”



Liễu tam sảng khoái lấy ngọc bội từ trong hà bao ra, “Vốn là nghĩ muốn

đeo lên, nhưng ngẫm lại vẫn không nên, người dưỡng ngọc, ngọc dưỡng

nhân, ta bệnh như thế này, đến lúc đó bệnh khí bị lây qua ngọc này,

ngược lại sẽ càng hại người.”



Cầm ngọc bội lại, tâm Trang Thư Tình trấn định hơn rất nhiều, đây là vật duy nhất Đổng thị lưu lại, nàng một mực vẫn nhớ tới, chỉ sợ nếu không

cầm lại được, vậy thì thật có lỗi khối thân thể này.



Thu ngọc bội lại, Trang Thư Tình truy vấn nói: “Xin hỏi tam tiểu thư, bệnh này của người là bị như thế nào?”



”Giống như lời nói khi mới gặp ngươi vậy, là từ trong bụng mẹ bệnh ra,

lúc đó nương ta bị kinh hách, ta sinh ra không đủ tháng.” Sự việc liên

quan đến mình, Liễu tam vẫn như trước vân đạm phong khinh nói ra, “Bất

quá là thật sự việc này có như thế nào, ai có liên quan, ta là người vô

tội thì lại như thế nào? Hết thảy đau khổ đều là ta chịu, đây là sự

thật.”



Trang Thư Tình làm như không nghe thấy lời này, “Ta bắt mạch cho tam tiểu thư.”



Chiêu thức ấy nàng không phải học ở trong trường, mà là khi nàng làm bác sĩ ở trong bệnh viện được một ông lão trung y dạy cho.



Đường đi đến tây y vĩnh viễn là người đến người đi tấp nập, còn đường

đến trung y thì lại vắng vẻ rất nhiều, hơi có chút rảnh rỗi nàng liền

đến trung y nghỉ ngơi, thường xuyên qua lại liền nhận thức với ông lão

trung y họ Khúc, nghe Khúc lão nói cũng nhận ra được không ít.



Nàng đối với trung y có hứng thú, tất cả thời gian nghỉ ngơi trong hai

năm kia nàng đều cống hiến cho trung y, sau khi gặp chuyện không may

nàng càng học được không ít công phu ở bên lĩnh vực này, cơ hồ giống như một nửa đồ đệ của Khúc lão.



Mấy năm ngưng lại việc học, nếu muốn học tinh thông tất nhiên là không

có khả năng, nhưng, vọng, văn, vấn, thiết (*) cũng đã hiểu cơ bản, ở

trong này không có dụng cụ phụ trợ, xem mạch ngược lại thành biện pháp

duy nhất để nàng có thể biết được tình huống cơ thể đối phương.



(*) phương pháp xem bệnh của trung y.



Sau một lúc lâu, Liễu tam thấy sắc mặt nàng trầm ngâm rất giống như như

đang suy nghĩ đến vấn đề rất quan trọng, vì thế cười hỏi, “Nhìn ra được

cái gì?”



”Ta có mấy vấn đề muốn hỏi tam tiểu thư, mong tam tiểu thư trả lời chính xác.”