Ác Nô Tài

Chương 10 :

Ngày đăng: 11:49 18/04/20


Yến Vũ Không hồng hộc chạy đến hàn phủ, vừa thấy y tổng quản liền ngăn lại.



“Hàn thiếu gia ở nhà sao?”



Hàn thiếu gia gặp phải chuyện lớn như vậy, Hàn gia trên dưới, từ lớn đến nhỏ đều biết, ngày hôm qua Yến gia tiểu thư mới đến bái phỏng, sáng nay liền truyền ra chuyện động trời như vậy, thủ phạm không nghi ngờ gì nữa chính là Yến gia, tổng quản thấy thiếu gia nhà mình bị hại nhịn không được tỏ ra khó chịu.



“Thiếu gia không ở. ”



Biểu tình chán ghét của tổng quản làm cho tâm tình Yến Vũ Không rơi thẳng xuống đáy vực, hôm qua hai người còn tâm đầu ý hợp cùng một chỗ, y không thể cấp nhận Hàn Độc Cổ oán hận y, chán ghét y.



“Hắn ở nhà, để cho ta vào, ta muốn giải thích. . . ”



“Ta nói rồi thiếu gia không ở. ”



Yến Vũ Không sắc mặt trắng bệch, “Để cho ta vào chờ Độc Cổ, không phải ta làm , thật sự không phải ta làm , ta chưa từng nói với bất kỳ ai hắn là tôi tớ của Yến gia. ”



Tổng quản ngay cả đang bực mình, nhưng thấy người vốn luôn lạnh tựa băng như Yến Vũ Không cũng lộ ra loại này yếu đuối biểu tình làm hắn nhất thời mềm lòng, còn bắt đầu nghĩ rằng sự thật có lẽ không phải do y làm .



Tuy rằng biết rõ tại Yến gia yến Vũ Không là người quyền hành cao nhất, không phải do y sai sử thì còn ai vào đây, nhưng nhìn thấy sắc mặt bi thương của y, hắn không đành cũng phải cam lòng đưa y vào trong nhà.



“Bên ngoài gió lạnh, trước vào chờ đi! Thiếu gia sáng nay còn bận ra ngoài bàn chuyện làm ăn, cho đến bây giờ vẫn còn chưa trở về. ”



Tổng quản rốt cục hạ nhẹ giọng, để cho y vào trong phòng ngồi.



Yến Vũ Không ngồi trên ghế, càng chờ càng miên man suy nghĩ.



“Vũ, sao ngươi lại tới đây?”



Hàn Độc Cổ bộ dáng vẫn như thường, nhưng Yến Vũ Không vừa thấy liền bá cổ, quấn chặt lấy hắn, khóc nức nở không thôi.



“Không phải ta làm , Độc Cổ, không phải ta, thật sự không phải ta, ngươi tin tưởng ta, đừng rời đi nữa, cũng đừng không cần ta. ”



Hàn Độc Cổ ôm y, vỗ về lưng y, thất thanh nở nụ cười, giọng nói tràn đầy sủng nịch.



“Vũ, ngươi khóc cái gì? Ngươi muốn ta buông tha cho ngươi, trừ phi giết ta đem nhốt trong quan tài, bằng không ngươi này cả đời đừng hòng mơ tưởng rời khỏi ta. ”



Yến Vũ Không trên mặt tràn đầy nước mắt, Hàn Độc Cổ yêu thương hôn lên từng giọt nước mắt, hắn biết y đau lòng khổ sở, hắn nhìn y thương tâm như vậy, ngay cả tim cũng bắt đầu đau nhói. ”Đừng khóc nữa, lòng ta đau muốn chết . ”



“Không phải ta làm , Độc Cổ, không phải, không phải. ”



Yến Vũ Không vẫn thì thào tự nhủ, Hàn Độc Cổ ôm y đi vào sương phòng, chặt chẽ ôm lấy y. Y vẫn khóc tiếp không thôi, hắn đành phải sử dụng biện pháp đặc biệt.



“Ta biết không phải ngươi làm , Vũ, ngươi làm ơn đừng khóc nữa được không?ngươi mà còn khóc ta sẽ cởi hết quần áo của ngươi a . ”


“Ta không tin, ta không tin!” Hồng Phân Tú rống lên, lập tức xoay người chạy ra ngoài.



“Phân Tú. . . ” Yến Vũ Không muốn đuổi theo nhưng rồi lại dừng bước, y không biết sau khi đuổi kịp nên thế nào an ủi nàng, dù sao y tuyệt đối không yêu nàng.



“Ta. . . Ta tổn thương nàng. ”



Hàn Độc Cổ đưa y ôm vào trong lòng ngực, “Là chính nàng ta không muốn thừa nhận sự thật , cũng bởi vì nàng vẫn cùng ngươi ở một chỗ, chưa bao giờ gặp qua nam nhân khác mới có thể đối với ngươi chấp nhất như vậy, có lẽ chờ nàng xuất giá xong sẽ suy nghĩ thoáng hơn. ”



“Ta cảm thấy chính mình thực đê tiện, vừa rồi Phân Tú tới gặp ngươi, ta còn nghĩ đến. . . Nghĩ đến giữa hai ngươi có cái gì. ”



Hàn Độc Cổ mỉm cười, “Đó là biểu hiện ngươi để ý đến ta, ngươi nghĩ rằng ta đi Giang Nam một tháng để ngươi cùng thất gia một chỗ ta cũng yên tâm sao? “



“Bộ dạng hắn không đẹp bằng ngươi, vẻ mặt thì âm hiểm, ai mà thèm coi trọng hắn?” Yến Vũ Không cơ bản không nghĩ là chính mình cùng Thất gia có thể xảy ra cái gì.



Hàn Độc Cổ nghe vậy, vỗ ngực, cười đến thiếu chút nữa ngồi xổm xuống.



“Ngươi không biết là Thất gia mặt như quan ngọc, phong lưu phóng khoáng, lại am hiểu châu báu ngọc ngà, chưa kể đến cầm kỳ thư họa không chỗ nào không giỏi. Các ngươi đều sinh ra trong phú quý , hắn với ngươi đều giám định được hàng hoá tốt nhất, các ngươi không phải tán gẫu rất ăn ý sao?”



“Ta thừa nhận trên tay hắn mang nhẫn ngọc, châu báu trang sức trên người đều là hàng cao cấp, nhưng mà ta không thích hắn, cũng không cho rằng bộ dáng hắn bao nhiêu đẹp, ngươi so với hắn còn đẹp hơn, huống chi cùng hắn nói chuyện phiếm thực nhàm chán, đều mang bộ dáng khinh thường người làm cho người ta có cảm giác kém cỏi, tuyệt không giống ngươi ăn nói thực khéo. ”( ẻm khen ảnh nịnh hót giỏi)



Hàn Độc Cổ lại lần nữa cười to, cười đến thiếu chút thở không nổi, bất quá hắn một bên cười, một bên kéo Yến Vũ Không vào phòng trong(lo cười nhưng ko quên nhiệm vụ)



“Vũ, ngươi nói thêm chút nữa, ta nghe được toàn thân sảng khoái không thôi a. ”



“Ta vừa rồi đều là nói thật lòng, có cái gì không đúng sao?” Yến Vũ Không thật sự không hiểu Hàn Độc Cổ đang cười cái gì.



Hàn Độc Cổ đem y kéo vào phòng ngủ, đóng cửa lại, liền đem y ngả lên giường , áp trên người y, bắt đầu cởi bỏ của y quần áo. ”Ta thực kích động, vũ, xem ra ngươi đêm nay không cần về nhà . ”



“Nhưng hiện tại mới giờ thân *a. . . ”



Hàn Độc Cổ vội vàng cởi bỏ chính mình quần áo, “Ta cũng biết bây giờ còn sớm, chính là ta thật sự rất kích động, nếu không được phát tiết, sẽ điên mất. ”



Yến Vũ Không đỏ nặt để hắn cởi bỏ y phục của mình, y thật sự không hiểu chính mình vừa rồi nói cái gì, cư nhiên so với xuân dược thượng đẳng còn hơn làm cho Hàn Độc Cổ kích động không thôi, y toàn bộ là nói thật a!



Bất quá người yêu cầu hoan, y làm sao có thể cự tuyệt?



Yến Vũ không tự dâng lên chính mình, chỉ hy vọng tình yêu hai người thật sâu đậm vĩnh viễn, không bao giờ …nữa phạm lại sai lầm năm năm trước.



CHÍNH VĂN HOÀN