[Ác Thần Ác Tác Quái Hệ Liệt ] Bộ 7 - Phục Cừu Tình Nhân

Chương 4 :

Ngày đăng: 20:41 19/04/20


Anh ngủ thật sự rất thoải mái, điều hòa nhiệt độ đều đều thổi trên da thịt, hơi lạnh khiến cho từng lỗ chân lông của anh mở ra khoan khoái, chăn lụa lướt ra thân hình anh, mang đến một chút kích thích nhu hòa.



Hai chân anh hơi mở ra, hạ bộ cảm giác được một cổ nhiệt khí đang hướng lên trên, nhưng vì quá mức thoải mái, cho nên anh tuyệt không muốn mở mắt, chỉ là nhiệt hạ bộ càng ngày càng mãnh liệt, anh mới mở mắt.



Lọt trong tầm mắt là một trần nhà xa lạ, trang hoàng hết sức tao nhã, nhìn qua bên cạnh là ngăn tủ trang nhã, điều hòa nhiệt độ thực thoải mái, thổi tới chút mồ hôi trên da anh, tuyệt không chút nóng, anh không đến mức toàn thân xích lỏa, mà cả cúc áo sơ mi đều cởi bỏ, lộ ra hơn phân nữa khuôn ngực bằng phẳng, cà vạt cũng bị ném dưới giường.



Nhưng là nữa người dưới của anh hầu như thực sự quang lỏa* (*trần trụi), một bàn tay cầm lấy chỗ yếu hại của anh trừu động, đây là nguyên nhân vì sao khiến anh cảm thấy vừa cảm thấy thoải mái rồi lại nóng bức.



“Này… Là đang làm cái gì?”



Một bàn tay dễ nhận thấy là của nam giới, đang cầm chỗ yếu hại của anh, anh gần như từ trên giường nhảy dựng lên, Lưu Vân khẽ cười với anh, “Anh tỉnh, nhưng nơi này của anh đã muốn tỉnh lâu rồi.”



Y khẽ cười đầy tình sắc, mà chỗ yếu hại ở dưới thân lại đứng thẳng tắp, chất lỏng chảy đầy trên tay Lưu Vân, y lại còn đang xoa lộng, phần eo Tạ Ứng Long một trận co  rút, giận dữ hét: “Ngươi đang làm cái gì?”



“Tôi không phải nói anh phải bồi tôi chơi sao?”



Lúc ở nhà hàng, anh đích thực đã từng nói qua như vậy, Tạ Ứng Long giằng lại nghiêm mặt nói:  “Không sai, nhưng là chơi thế này không có liên quan.”



“Đây chính là kiểu chơi mà tôi muốn.”



Tạ Ứng Long đang muốn chửi ầm lên, biểu cảm trên mặt Lưu Vân trở nên lạnh, lòng bàn tay y lập tức nắm chặc chỗ yếu hại của anh, giống như trừng phạt, một trận đau nhức khiến thắt lưng anh thiếu chút mềm nhũn, anh run rẩy hô hấp.



Lưu Vân nở nụ cười, cười đến mức vừa tà ác lại vừa gợi cảm, Tạ Ứng Long tức khắc liền quên hạ thân đau đớn, tim trong ngực anh thình thịch đập loạn, hệt như sắp từ trong miệng nhảy ra, tựa như lần đầu anh nhìn thấy quảng cáo của y kinh diễm như thế.



“Tạ tiên sinh, nơi này của anh rất có tinh thần, tựa như rất muốn tay của ta, anh hẳn là nên cảm thấy được nam nhân cũng có thể chứ.”



Tay y lần nữa xoa nắm hùng phong nam tính của anh, Tạ Ứng Long thở gấp, anh đã bao lâu rồi chưa phát tiết? Một tháng, hai tháng, hay là ba tháng? Anh đã quên đã bao lâu anh chưa từng phát tiết, công việc quá bận, tình dục của anh rất nhạt cũng không sao, nhưng hiện tại bây giờ anh rất cứng là sự thật không chối cãi, gắng gượng của anh trong bàn tay của Lưu Vân rung động, hưởng thụ bàn tay y phục vụ.



“Dừng tay, ngươi chẳng qua là một học sinh trung học, hẳn lại càng tráng kiện hơn chứ.” Anh đã không hiểu nỗi học sinh trung học hiện tại đang nghĩ nữa gì rồi.



“Tình ái có thể tiêu trừ áp lực, nghe cũng rất tráng kiện a.”



Lưu Vân lấy lý do tựu thị nhi phi (* như dúng mà là sai, nhìn đúng mà thật ra là sai) phản bác, y lộ ra nét tươi cười anh tuấn khiến anh đầu choáng mắt hoa, anh nhìn thấy đường nét anh tuấn nơi y, con ngươi anh mở to, mang theo điểm lam quang, sau đó đôi môi hoàn mỹ của y mở ra, không biết đang nói điều gì, anh đột nhiên hoàn toàn nghe không hiểu quốc ngữ.



Tất cả nguyên nhân là do phần bên dưới trong tay nam nhân, cứng đến mức sung mãn, anh cau chặt hai hàng lông mày, nén chịu loại tra tấn không thuộc về mình, sau đó Lưu Vân không biết nói điều gì, anh chỉ nhìn được miệng y đóng mở, căn bản là không nghe được y nói cái gì, tất cả trong tai đều là tiếng tim anh đập.



Hơn nữa càng đập càng lớn tiếng, lớn đến mức anh chỉ nghe truyền đến âm thanh của tim mình.



“Ô hô…”



Anh thở gấp, cắn răng, Lưu Vân nói gì anh rốt cuộc cũng hiểu. Bởi y đưa đầu xuống dưới, hai tay kìm trụ dương cương của anh, tiếp đó đôi môi hoàn mỹ vô khuyết của y ngậm vào dương cương của anh, tựa như lúc ngậm cây kem trong vườn thú. Dùng đầu lưỡi hút, sau đó đi xuống, khiến anh thẳng hướng trong đáy cổ họng y, sau đó lại trượt lên trên, dùng đầu lưỡi mơn trớn điểm mẩn cảm nơi đỉnh của anh, kỹ sảo cao siêu khiến anh mồ hôi đầy trán, tựa như y thường xuyên làm như vậy.



“Buông ra, buông ra…”



Anh liều mạng giãy giụa, lại khiến cho Lưu Vân ăn càng thêm sâu, chất lỏng từ anh chảy xuống càng lúc càng nhiều, cơ thể càng ngày càng nóng vô cùng, ngay cả hơi lạnh từ máy điều hòa cũng không đủ lạnh, khiến anh liên tục đổ mồ hôi.



“Thoải mái như vậy sao? Anh xem nơi này của anh vẫn run rầy, còn chảy nhiều nước thế này…”



Lưu Vân buông lỏng miệng, dương cương bên dưới anh dính đầy nước bọt trong miệng Lưu Vân, do đó lộ ra vô cùng ẩm ướt trơn bóng, mà ngón tay Lưu Vân tại đỉnh anh nhẹ gõ vài cái, khiến anh thiếu chút nữa hạ bộ run rẩy, liền muốn lưu xuất tinh hoa (*chảy ra tinh hoa)



“Háo sắc nha, Tạ tiên sinh, lúc nữ nhân giúp anh làm như vậy, anh sẽ khích động như vậy sao? Sẽ chảy nhiều tinh thủy như vậy sao?”



Anh là một người đàn ông trưởng thành có sự nghiệp thành công, tuy rằng sinh hoạt chưa đến mức phóng đãng, thế nhưng nếu nói anh không có kinh nghiệm lại là chuyện không có khả năng, anh tất nhiên cũng từng nữ nhân chuyên phục vụ duyện qua, nhưng chưa một lần như lần này.




“Tôi cái gì cũng không muốn, hết thảy tôi đều tự mình có được đi, tôi học trong trường quý tộc rất tốt, anh nghĩ rằng tôi thiếu tiền sao? Không, tôi tuyệt không thiếu tiền, người giám hộ của tôi bất cứ khi nào đều cho tôi vô số tiền tài.”



Tạ Ứng Long hiểu rõ y học phí trường quý tộc kia đắt đến làm cho người ta không nói nên lời,  bởi vì bản thân anh cũng từng chi qua học phí này, để Vũ Hồng học trường quý tộc kia, cho nên có thể là học sinh trường này, nhà giàu có đương nhiên không phải nói chơi, đó cũng là nguyên nhân Lưu Vân tuyệt không coi trọng tiền tài.



“Vậy làm người mẫu thì sao?” Anh đưa ra điều kiện khác.



“Tôi đối với chuyện làm người mẫu căn bản là không có hứng thú, là bởi vì phá hủy công ty của anh rất thú vị, tôi mới làm.”



Y miệng cười vô sỉ khiến Tạ Ứng Long nổi nóng, anh cho tới bây giờ chưa hề biết mình lại có nhiều cảm xúc đến vậy, đến cảm giác chán ghét còn có thể từ trong ngực tràn ra cường liệt như thế.



“Cậu là nhắm đến tôi sao? Tôi rốt cuộc đã làm ra chuyện gì đắc tội với cậu, tôi căn bản là chưa gặp qua cậu.”



Anh rốt cuộc không chịu nỗi cuộc đối thoại vô ý nghĩa này, anh chưa gặp qua Lưu Vân, hoàn toàn không nhận ra người này, lại bị người này ghi hận, thậm chí làm ra cái chuyện vô cùng nhục nhã.



“Đúng vậy, cậu căn bản là chưa từng gặp qua tôi.”



Lưu Vân đáp, biểu cảm trên mặt mang theo nụ cười khinh rẻ lạ lùng, tuy rằng cảm thấy y như đang tùy ý trả lời, thế nhưng câu hồi đáp của Tạ Ứng Long như là chọc giận y, trong nháy mắt đó, con ngươi không biểu cảm của y hiện lên vài tia cuồng nộ.



Y đứng lên, thân hình hơn một trăm tám mươi mấy cm tràn đầy uy hiếp, y đi đến chỗ ngồi Tạ Ứng Long, ngón tay xuyên qua sợi tóc của anh, cột sống Tạ Ứng Long lập tức nổi lên một hồi chán ghét không thể hình dung, hoặc có lẽ đó là một loại gì đó anh không biết, cũng không muốn biết!



“Tôi tưởng niệm thân thể trần trụi của anh, tưởng niệm lúc miệng anh nói không, nhưng thân thể lại run rẩy rất thành thật, anh lay động thắt lưng, dùng bắp đùi của anh kẹp chặt ta biểu cảm cao trào, cũng làm cho tôi như thế cao trào…” Tạ Ứng Long thiếu chút nữa phun ra, những chi tiết kia anh không muốn nhớ, lúc này Lưu Vân lại vẽ ra tình huống lúc đó, anh ở trên dưới si thái khó coi, bị một nam nhân chiếm đoạt thân thể, thế nhưng còn cảm thấy sung sướng, đơn giản là Lưu Vân đối với anh cười, anh liền cả người đều mất đi khí lực, thậm chí để y tùy ý đùa bởn thân thể mình.



“Câm miệng!”



Anh không khống chế được rống to, lập tức từ trên ghế nổi giận đứng lên, Lưu Vân bắt được bờ vai anh, anh phản thủ một quyền đẩy Lưu Vân ra, tay Lưu Vân lại nhanh hơn đè lấy bờ vai anh.



Lưu Vân nhìn dáng gầy gò, nhưng hai tay lại mạnh mẽ tựa như có được lực đạo của người nhiều năm vận động, khiến anh căn bản là đẩy không ra.



Anh dùng hết khí lức, ghế dựa lộn xộn đẩy đi, anh gần như bị Lưu Vân cưỡng chế mang lên giường, anh không kịp thở chống cự, cuối cùng bị Lưu Vân cưỡng chế áp trên giường, bên dưới thân thể anh là giường đệm mềm mại, hai chân còn trên đất, hai chân lại bị thân thể Lưu Vân dùng vũ lực trụ lại.



“Dừng tay, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”



Anh khàn khàn thấp giọng gầm lên, đổi lấy Lưu Vân cười to không chút lưu tình.



“Tạ Ứng Long, anh thật đơn thuần khả ái, anh chủ động hẹn ta đến khách sạn, anh nghĩ rằng chúng ta chỉ biết nói chuyện thôi sao? Huống hồ anh chủ động hăng hái như thế này, tôi sao lại để anh thật vọng.”



Y nói những lời này quả thực là tư tâm đến cực điểm, thế nhưng đi đôi với những lời này, Lưu Vân dùng đầu gối hướng đỡ phía trước, y dùng đầu gối âu yếm chỗ giữa hai chân anh, cũng là vị trí nam tính mẫn cảm nhất.



Chán ghét, nhiệt lưu, còn có khoái cảm không muốn thừa nhận, điên cuồng hướng sau gáy anh dâng lên, thân thể anh đồng thời run rẩy ma nhiệt.



Nét mặt Lưu Vân biểu lộ nét cười không chút thành thật, nụ cười kia căn bản không mang lên ánh mắt, chỉ hiển lộ trên làn da nhợt nhạt, ngay cả nụ cười trên mặt như thế cũng dễ dàng biến mất.



“Chúng ta hòa hảo đi, tôi sẽ là người mẫu công ty các ngươi, thế nhưng anh phải làm bạn chơi riêng của ta, có thể chứ?”



“Ngươi đang nói bậy bạ cái gì.”



Tạ Ứng Long muốn dùng sức đẩy anh ra, lại bị Lưu Vân bắt được hai tay để lên đầu, khiến anh căn bản không thể động đậy.



Bên tai anh lập tức truyền đến hôn cảm, khí tức thơm nhẹ của nam nhân trên thân hầu như làm tâm trí anh trong phút chốc đình trệ, hơn nữa bộ vị bị đầu gối y ma xát tăng thêm lực đạo, làm cho anh cổ họng một hồi khoái cảm toát ra, anh gần như muốn hận chính mình trước kia hoàn toàn không biết cơ thể này lại mẫn cảm như thế.



“Anh vì công ty cơ hồ không có sinh hoạt cá nhân, cho nên vì công ty, anh hẳn là rất thích để nam nhân đùa bởn thân thể anh.”