Ác Ý
Chương 6 :
Ngày đăng: 15:47 18/04/20
CHƯƠNG 6.
“Em sắp chết.” Tôi nhìn trần nhà, nói.
Tôi không hỏi, mà là đang trần thuật sự thật.
“Em sẽ không chết!” Anh hai lớn tiếng nói, vẻ mặt còn thật đáng sợ, “Có anh ở đây, sẽ không để em chết!!”
“Đừng nói mê sảng.” Ta nói.
“Câm miệng câm miệng câm miệng!!!!” Điện thoại di động reo, “Em sẽ không chết... Từ giờ trở đi không cho em nói chữ ‘chết’, em có nghe không!!?”
Tôi nở nụ cười.
—————————————————————-
Trên thế giới này, có rất nhiều thứ tôi muốn theo đuổi —— hữu hình có, vô hình có.
Giữa những thứ đó, tôi rốt cuộc sẽ có rất nhiều thứ không chiếm được, không phải không có khả năng, mà là không thể.
Vì thế ác ý trong không cam lòng mà lớn lên, trưởng thành thành một thân cây, phá bung ***g ngực, giương miệng rộng như một bồn máu…
… ra sức cấu xé, liều mạng cắn nuốt.
—————————————————————-
“Nơi này, cất giấu một thứ.” Tay xoa ngực mình, tôi nói, “Em không biết chính xác thời gian, nhưng khi em phát hiện, nó đã ở nơi đó.”
Anh hai nhìn tôi, trong mắt chứa đựng thứ dịu dàng khiến kẻ khác chán ghét.
“Em vẫn, vẫn luôn muốn đem nó từ nơi này loại bỏ ra ngoài, cho nên em cố gắng lãng quên, vô cùng nỗ lực......” Nhưng mà, đó là phí công, “Nó vẫn là ở nơi đó, không chút sứt mẻ.”
Tiếng giày cao gót rất nhỏ hướng đến, cửa mở, Lê Nguyệt đi đến.
“Vì thế em dần đau đớn, đắm chìm, nó tồn tại nhất định có lý do, chỉ là em không rõ lý do là gì —— hoặc là, em vốn không muốn biết lý do. Em ghét nhìn kỹ lòng mình. Vì nơi đó sẽ có mặt mà em không muốn thấy, em cũng không tự hỏi chuyện của nó, nhưng người ta lại làm cho em phát giác ra chuyện em không nên biết đến,”
Làm đà điểu * sao? Đúng vậy.
“Em cũng không muốn biết gì hết, cho đến —— cho đến khi——”
* * *
“Từ hôm nay trở đi, cô ấy là bạn gái của anh.”
* * *
Màn sương mơ hồ biến thành dày đặc bủa vây, từ ngày đó trở đi tôi không bao giờ biết được rốt cuộc rạng đông là cái gì.
Tất cả đều là các người buộc tôi, nhưng chính các người cũng không hiểu được.
Lê Nguyệt đi tới, giày cao gót nhẹ nhàng gõ trên mặt đất, phát ra thanh âm cách cách.
Đến trước mặt chúng tôi, cô dừng lại, một tay buông, một tay kia nắm chặt quai túi xách, trên mặt, không chút biểu tình.
“Tìm tôi tới làm gì?” Cô nói, “Báo cáo còn chưa làm xong, tôi phải vội trở về.”
Anh hai quay đầu lau đi nước mắt trên mặt đứng lên, “Là báo cáo quý này? Anh đi làm được rồi, em ở lại với Chi Dương......”
“Sao em phải ở với cậu ta?” Thanh âm của cô khô khan, không chút nhịp điệu, lại mang theo một tia giông gió.
Anh hai với chi tiết này, hoàn toàn không chú ý tới.
Cô đột ngột dừng lại, hung tợn nhìn chằm chằm mắt tôi “Cậu...... Đây là đang khoe khoang!?”
“Khoe khoang?” Tôi mỉm cười, “Người nên khoe khoang không phải tôi, là cậu.”
Tôi nhìn đến, cô đối với những lời này, cười nhạt.
“Tôi sắp chết.” Tôi nói.
Vai Lê Nguyệt bỗng run lên một chút.
“Tôi không biết tôi còn lại bao nhiêu thời gian, nhưng thời gian của tôi thật sự không nhiều lắm.” Tôi nói tiếp.
“Cậu muốn nói cái gì?” Cô nói.
“Cậu có sinh mệnh,” Tôi nói, “Cậu có một cơ thể khỏe mạnh, sinh mệnh mạnh mẽ, cậu có được hết thảy thứ cậu nên có—— nhưng mà tôi —— cậu nhìn tôi, tôi còn lại cái gì? Tôi có thể lấy gì so sánh với cậu? Anh hai còn tiếp tục muốn sống, người có thể làm bạn với anh ấy cả đời là ai, có thể cùng anh ấy đi đến cuối cùng là ai, còn cần nói sao? Lê Nguyệt?”
“Anh ấy sẽ không cần tôi.” Lê Nguyệt vuốt mái tóc dài một chút, nói.
“Anh ấy sẽ.” Tôi nói.
“Sẽ không,” Cô nói xong nở nụ cười, nụ cười thực thê lương, “Anh ấy sẽ không bỏ qua cho kẻ từng thương tổn cậu, anh ấy không tới giết tôi đã là rất may rồi, tôi làm sao còn dám nghĩ này nọ.”
“Anh ấy sẽ là của cậu.” Tôi khẳng định, “Tuyệt đối sẽ.”
Cô nhìn mặt tôi, nhìn thật lâu, rồi cúi đầu: “Tại sao?”
“Bởi vì tôi thích cậu.” Tôi nói.
Lê Nguyệt bất đắc dĩ cười, “Tại sao tới bây giờ cậu còn nói loại chuyện này, người cậu thích rõ ràng phải.....”
“Tôi ‘ thích ’ cậu, ” Tôi nói, ” ‘ thích ’!”
Lê Nguyệt nở nụ cười.
Cô xoay người hướng về nhà mình, tới cửa nhà, bỗng nhiên quay đầu lại vọng sang.
“Thật ra tôi sớm biết bệnh tình của cậu —— so với những người khác còn sớm hơn, chuyện cậu cự tuyệt trị liệu.”
Cô nói.
“Phải không?” Tôi đạm cười.
“Chỉ là tôi cũng không nói gì, cậu có biết vì sao không?”
“Tôi không muốn biết.”
“Đó là vì tôi......”
“Lê Nguyệt!” Tôi cắt lời, nói, “Lê Nguyệt, tôi thích cậu, đừng quên.”
Nước mắt Lê Nguyệt tràn mi ra.
————————————————————————————————-
Có khi, ác ý cũng có thể kết quả ngọt.
Chẳng qua, nếu anh không thể chống cự được độc tính của nó, thì mỹ vị của quả ngọt đầu tiên đó, anh là kẻ cuối cùng được nếm.
————————————————————————————————