Ai, Anh Hùng Khí Đoản!
Chương 43 : End
Ngày đăng: 14:14 18/04/20
“Ngươi……thật sự nguyện ý buông tha Hàn triều ư? Cứ buông tay vui vẻ như vậy? Sẽ không hối hận? Vĩnh viễn không hối hận? Phượng Chuẩn, nói cho ta, thật sự……vĩnh viễn sẽ không hối hận ư? “Anh Nguyên nắm lại tay của Phượng Chuẩn, bởi vì quá mức kích động, đến khớp ngón tay đã trở nên trắng bệch.
Phượng chuẩn gật đầu: “Anh Nguyên, hoàng tỉ của ta đã từng nói với trẫm ý nghĩa của từ ‘duy nhất’, lúc đó trẫm không thật sự đặt vào trong tâm, ta tưởng rằng ta có thể quên được ngươi, quên được ngươi người ‘duy nhất’ này, bây giờ ta đã thật sự hiểu ra, Nguyên nhi a, ngươi chính là duy nhất của ta, người yêu mất đi rồi sẽ không còn có thể có lại, cả đời này trừ ngươi ra, ta không còn có thể có tình cảm khắc cốt ghi tâm, khiến ta đau lòng với người thứ hai nào khác. “Trán hắn chạm vào trán Anh Nguyên: “Ân, chúng ta đề nên cảm tạ lão tướng quốc, là hắn để chúng ta nhận rõ trái tim của chính mình, tuy rằng lão gia khỏa kia thiết kế bẫy để chúng ta nhảy vào, để máu của tên đao phủ chân thối đó là di vật của ngươi để ta ôm trong lòng lâu như thế, nhưng là nhìn hắn đã để ngươi trở về trong lòng ta, ta đã đại lượng một chút tính toán với hắn rồi. “
Đối với câu nói “để máu của tên đao phủ chân thối đó là di vật của ngươi để ta ôm trong lòng lâu như thế” của Phượng Chuẩn, Anh Nguyên khá là hứng thú, Phượng Chuẩn lại mập mập mờ mờ không muốn nói nữa, chỉ nựng hắn ăn súp hạt sen, lại ăn hai miếng dưa hấu, khó khắn lắm mới dấu giếm được sự việc. Anh Nguyên cởi bỏ nút thắt, không còn lạnh lùng với hắn nữa, chỉ là khi Phượng Chuẩn dục hỏa khó nhẫn mà muốn chuyện kia, bị hắn giận dữ mà đẩy xuống, đồng thời nói hắn một tháng không cho động vào mình, gọi là trừng phạt vì đã lừa mình.
Phượng Chuẩn ủy ủy khuất mà lẩm nhẩm: “Không phải đều đã chém trên cổ một nhát sao? Thế nào mà còn cần trừng phạt a? “Lại không dám phản kháng gì nhiều hơn, có thể tìm được Anh Nguyên trở về, có thể khiến hắn sau này ở bên cạnh mình, Phượng Chuẩn đa vô củng cảm tạ rồi, tự nhiên sẽ không dam có quá nhiều tham lam.
Sự việc sau đó phát triển, đã hoàn toàn trái ngược với dự liệu của mọi người . Công Dã và a Xuyên hai ngày sau chạy tới gặp mặt Anh Nguyên, ba người vốn không nghĩ tới đời này còn cơ hội gặp mặt, huống hồ vào thời khắc này, không khỏi cùng nhau khóc rống, đợi khi Anh Nguyên nói với a Xuyên và Công Dã rằng Phượng Chuẩn đã chuẩn bị rút quân, Trả lại Hàn triều cho hoàng đế bọn họ, a Xuyên và Công dã nhìn nhau một cái, cùng nhau rũ đầu xuống, thở dài không thôi.
Phượng Chuẩn bứt một quả nho lớn, dùng áo lau sạch, bỏ vào trong miệng Anh Nguyên, mới cười nói: “Truy cầu của ta? ân, trước khi gặp được ngươi, ta chỉ muốn không ngừng mở rộng bản đồ Phượng triều, mở rộng lại mở rộng, ta tưởng rằng cả đời ta, cái truy cầu này đều sẽ không có ngày ngừng lại. Có điều bây giờ thay đổi rồi……”Hắn dịu dàng nhìn Anh Nguyên: “Ta nghĩ đã đơn giản hơn một chút, sau khi lên triều xong thì trở về bên ngươi, tránh khỏi ngươi ở trong cung cảm thấy cô độc buồn tẻ, phải, hai người chúng ta có thể cùng luyện kiếm, đấu mồm, có lẽ chúng ta có thể tự nuôi cho mình một con heo mập, sau đó ở ngự hoa viên đào rau dại, ta đã nhận ra những rau dại đó rồi, trong ngự hoa viên quả thực có rất nhiều nha, phải, chúng ta có thể chèo thuyền du hồ trong ngày hè, xem đấu võ ở trên đường phố, sau đó cho bọn họ một ít tiền, nhìn nụ cười vui vẻ của bọn họ……”
“Oh, nghe có vẻ tương đối hay, được, cứ vậy đi, ta mệt rồi, chỉ cần dân chúng và hoàng thượng, bọn họ đều cảm thấy hạnh phúc, ta còn có gì không buông xuống được đây? “Anh Nguyên bất tri bất giác thu nước mắt: “Phượng Chuẩn, cuộc sống như vậy, ngươi sẽ cảm thấy hạnh phúc đúng không? Ngươi đã từng là hoàng đế oai hùng mạnh mẽ như vậy, ngươi sẽ cam lòng cuộc sống như vậy ư? “
“Ân, ta sẽ, chỉ là nghĩ như vậy, ta liền cảm thấy rất hạnh phúc. “Phượng Chuẩn ôm chặt ái nhân: “Không phải nói anh hùng khí đoản sao? Không sai, anh hùng khí đoản a, vì ngươi, ta nguyện ý thử thay đổi, ta nguyện ý. “
Sắc đêm dần dần tiến tới, trong thung lũng phía đông, một lưỡi trăng bạc chầm chậm lộ mặt, ánh trăng nhu hòa chiếu lên giàn nho tràn đầy sức sống, kéo dài bóng của hai người hạnh phúc ngồi dưới gốc nho, rất dài.