Ái Bất Thành Duyên Tự Phận Tình
Chương 1 : Chấp phận
Ngày đăng: 12:11 18/04/20
Tôi ghét dượng ngay từ lúc gặp ông lần đầu tiên. Tôi còn nhớ rõ lúc đó tôi chỉ mới lên 7 tuổi thôi. Mẹ tôi vừa mới ly dị với cha tôi, và đó cũng là lúc mà tôi cảm thấy cô đơn nhất, tôi thù ghét mẹ tôi đã bỏ cha tôi để lấy cha dượng và tôi vẫn còn giữ hoài cái ý nghĩ này trong đầu.
Càng lớn lên tôi càng căm thù dượng, tôi chỉ biết một điều là cuộc đời tôi bị giao động mạnh bởi cuộc ly hôn của cha mẹ tôi, dù rằng dượng đã đối xử với tôi thật tốt như một người cha ruột đối với con, nhưng không hiểu sao trong lòng tôi luôn luôn tỏ ra chống đối lại ông.
Mẹ tôi và tôi thường có những cuộc đấu khẩu về dượng, nhất là từ khi tôi bước vào tuổi vị thành niên thì tình trạng lại càng tệ hơn, nhưng tôi cũng phải ngạc nhiên là dượng luôn luôn chăm xóc rất chu đáo cho chúng tôi. Mẹ tôi bị bệnh nên bà không thể có con được nữa, tôi nghĩ ông sẽ bỏ mẹ tôi để kiếm con nối dõi, nhưng không, trái lại ông luôn luôn quấn quýt bên mẹ tôi để an ủi và tận tình lo lắng cho chúng tôi. Khi tôi lên 13 tuổi thì ông làm giấy nhìn nhận tôi là con đỡ đầu của ổng, bất chấp sự chống đối và thái độ khinh ghét của tôi, ông vẫn giữ nguyên quyết định này làm tôi đến ngỡ ngàng!
Đến lúc nhận được giấy tờ chính thức thì tôi gào lên với mẹ tôi:
– Tại sao ông làm vậy? Con không phải là con của ổng! Con không muốn mang dòng họ của ổng! Ông ấy không phải là cha con!
Mắt tôi nhòa lệ:
– Mẹ! Mẹ nghĩ sao chuyện này?- Bởi ông luôn săn sóc đến chúng mình, ông không bao giờ đánh đập má, không bao giờ đánh con. Mẹ nghĩ là con nên cho ông một dịp may vì ổng còn tốt hơn cả chính cha ruột con nữa.
– Không đúng vậy! Mẹ không bao giờ cho cha con dịp may được làm một người cha đúng nghĩa. Mẹ đã đuổi ổng đi để vui bề với dượng. Hơn nữa dượng còn trẻ hơn má đến cả 10 tuổi lận!
Má tôi lấy tay làm dấu ngăn tôi lại:
– Văn, vậy đủ rồi. Dượng chỉ lớn hơn má có 6 tuổi thôi! Nhưng điều đó đâu có gì liên quan dến chuyện này. Mẹ xa cha con vì ông ấy đánh đập mẹ nhiều lần, con còn quá nhỏ để biết những gì đã xẩy ra cho mẹ, bây giờ thì con nên chấm dứt chuyện này đi.
Tôi hết bình tĩnh:
– Cái gì? Dượng nó sao?
– Nhanh lên Văn… Chúng ta phải tới bệnh viện gấp!
Tôi nín thinh ngồi lên xe của dượng. Trời mưa rét. Dượng cũng yên lặng lái xe.
Tim tôi đập thình thịch hy vọng mẹ tôi không việc gì!
Khi tới bệnh viện chúng tôi chạy thẳng vào khu cấp cứu để nhìn má tôi. Vị bác sĩ chờ chúng tôi ngay ngoài cửa phòng với nét mặt buồn bã. Dượng dơ tay cho tôi nắm rồi bước tới trước mặt ông bác sĩ.
– Ông là Hàn Tịnh?
– Vâng tôi đây. Bệnh tình vợ tôi ra sao, bác sĩ?
– Tôi sợ bà Nhã (tên của mẹ tôi) khó qua khỏi! Bà mất nhiều máu quá!
Người tôi lạnh di, tôi run lên trong khi tiếng dượng như gào lên:
– Không… Trời ơi! Không thể như vậy được…
– Tôi ân hận đã không làm gì hơn được! Vị bác sĩ nói thêm.