Ái Bất Thành Duyên Tự Phận Tình

Chương 4 : Hàm phận

Ngày đăng: 12:11 18/04/20


Khoác cái túi đeo lưng lên vai, tôi bước thẳng đến căn nhà, tôi cố giữ cho tay khỏi run, vì đã quá lâu tôi không gặp lại ba tôi. Tôi bấm chuông nhưng không có ai trả lời, tôi đợi thêm chừng ba phút rồi lại bấm tiếp. Chợt tôi nghe thấy tiếng đàn bà:



– Tôi ra liền đừng bấm chuông nữa!



Rồi cửa bật mở, một người đàn bà trẻ hơn mẹ tôi tướng người khá đẹp và đẫy đà đi ra:



– Có gì vậy?



– Xin cho hỏi đây có phải nhà ông Trần Dật không?



Tôi ngập ngừng hỏi.



Cô ta nhìn tôi soi mói:



– Đúng vậy, có gì không? Cậu là ai?



– Tôi là… tôi là con trai ông!



Cô ta nhướng mắt lên như để nhìn tôi cho rõ:



– Vậy sao! Cậu đợi chút nghe!



Cô ta đóng cửa lại. Chừng vài phút sau cửa lại bật mở, tôi giật thót người lại khi thấy ba tôi xuất hiện. Ông không giống ba tôi trong trí nhớ nhỏ nhoi của tôi. Râu ông mọc lởm chởm như mấy ngày chưa cạo, người ông nồng nặc mùi rượu, tóc ông điểm bạc rối bù.



Tôi hỏi:



– Ba hả?



– Cậu là ai?



Ông hỏi lại tôi.



– Con là Văn, Nhã Văn con trai của ba đây.



Tôi mỉm cười, nhưng nụ cười của tôi vụt tắt ngay khi thấy vẻ mặt lạnh lùng của ông.



– Ai?



– Nhã Văn đây ba!



– À, Văn hả! Con ra sao?



Tôi đứng đó nhìn ông bằng đôi mắt lạnh tanh và gương mặt cứng đờ.



Tôi không có can đảm ôm lấy ông như tôi nghĩ trước đây.



– Con khỏe mà ba. Con có thể đến đây sống vói ba được không? Ông dượng ghẻ con đối xử không tốt với con…



Ông đảo nhanh mắt về phía sau lưng rồi nó nhỏ với tôi:



– Văn à, ba không thể cho con ở đây được. Ba hiện có nhiều ‘vấn đề’…



Nước mắt tôi trào ra, nhưng may thay trời đã tối, may thay hành lang không ánh sáng, không ai biết tôi đang khóc. Tôi cố kìm lại cái giọng như nghẹn lại để nói:




– Cuối cùng tao cảm thấy dễ chịu hơn, thú thật tao không có tinh thần kể từ ngày má tao mất. Bây giờ thì ổn định rồi!



– Ít nhất cũng phải như vậy chứ!



À nói chuyện đến cha con tao mới nhớ, tháng tới trường mình tổ chức buổi dạ vũ liên hoan và cũng là để chia tay bãi khóa đấy!



– Chắc không? Nếu vậy tao sẽ mời dượng tao tham dự.



– Thật mà, nhưng ba tao sẽ không đến đâu, hơn nữa mày biết đó tao là chúa ghét những buổi dạ vũ xã hội như vậy.



Tôi cười lớn:



– Tao biết mày mà, nhưng tao sẽ mời dượng tao tới để tỏ lòng biết ơn ông!



**



*



Một bữa vào ngày nghỉ hàng tuần của dượng, chúng tôi ngồi ăn cơm chiều với nhau.



Tôi bỗng tò mò hỏi dượng:



– Dượng à!



– Có gì vậy con?



– Con muốn hỏi dượng một chuyện!



– Con cứ nói!



– Tại sao dượng không kiếm một bà nào để giải khuây? Mẹ con mất đã ba năm nay rồi mà con không thấy dượng ra ngoài “giải tỏa”!



– Bởi vì dượng còn yêu thương má con.



– Con biết, nhưng thiếu gì đàn ông họ đi tìm mấy bà để giải khuây khi vợ vừa chết xong. Đàn ông thì dễ dàng như vậy mà!



Ông bật cười rồi nhâm nhi ly rượu:



– Văn à, tại sao con lại có ý nghĩ quái đản vậy?



– Con thấy… trên TV.



– Chuyện giả tưởng! Nó không dễ dàng như con nghĩ đâu. Đúng ra hiện giờ dượng không thể nào nghĩ đến một người đàn bà khác ngoài mẹ con. Dượng yêu má con với tất cả trái tim của dượng…Không hiểu sao lúc đó trái tim tôi bỗng thắt lại, đầu tôi cúi gầm. Dượng đứng dậy choàng lấy vai tôi an ủi:



– Dượng ân hận… dượng không muốn khơi lại chuyện về mẹ con nữa, nhưng dượng không biết giải thích sao cho con hiểu…



– Không phải vậy… tại con nhớ mẹ con. Bây giờ thì con hiểu là dượng yêu thương mẹ con biết là chừng nào!



Ông lau nước mắt cho tôi rồi hôn lên trán tôi:



– Dượng yêu mẹ con nhiều lắm. Dượng cũng thương cả con nữa.