Ái Đích Báo Báo

Chương 9 :

Ngày đăng: 18:49 18/04/20


Tác giả : Mê Dương (迷羊)



Dịch : QT ca ca, Gu gồ đại thúc, …



Edit : Hầu lão bà bà

Beta : Lynn



Đến lúc Lâm Đạm Chi từ toilet đi ra, đã không thấy bóng dáng của Ban Ban cùng Điểm Điểm.



“A Văn, bọn họ chạy đi đâu?” Lâm Đạm Chi nhíu mày.



Hai người này, bảo bọn hắn ngoan ngoãn đừng có chạy lung tung, bọn họ cũng dám không nghe lời, đợi lát nữa về nhà nhất định phải hảo hảo thuyết giáo bọn họ.



“Tôi. . . . . . Tôi cũng không biết bọn họ đi nơi nào.” Dương Thượng Văn còn sợ hãi cực độ, vẫn chưa định thần.



“Cái gì? Không biết! Cậu nói rõ ràng cho ta.”



“Ta là thật sự không biết. Vừa rồi đột nhiên một đám hắc y nhân chạy vào cung kính kêu hai bằng hữu là vương tử, nói muốn dẫn bọn họ đi. Bọn họ nguyên lai không chịu đi, giống như không biết những người đó. Sau đó có một mỹ nhân như tiên tử, tóc dài đi đến nắm chặt tay của bằng hữu của cậu, không biết nói gì với bọn họ. Sau đó bọn họ liền đứng lên ngoan ngoãn đi theo nàng.”



“Ngươi. . . . . . Ngươi nói cái? Đi cùng nàng?”



Đột nhiên dự cảm không lành dâng lên, một cỗ sợ hãi không hiểu được gắt gao siết chặt Lâm Đạm Chi, làm cho hắn sợ hãi đến đứng không nổi, “Ý. . . . . . Ý của cậu là có người bắt cóc bọn họ?”



“Bắt cóc ư? Không đúng không đúng, bằng hữu của cậu là tự nguyện đi cùng mỹ nhân kia, bọn họ phải là đã sớm biết nhau, ta nhìn rất rõ ràng.” Dương Thượng Văn vội vàng làm sáng tỏ.



“Không. . . . . . Không có khả năng! Không có khả năng!” Lâm Đạm Chi đột nhiên như điên cuồng mà kêu to, “Trên thế giới này bọn họ chỉ biết ta!”



“Tiểu Lâm, ngươi bình tĩnh một chút, có người cả đời chỉ biết một mình cậu, điều này không có khả năng, bọn họ cũng có cha mẹ với bằng hữu chứ? Nói không chừng ngay cả lão bà cũng có. Ngươi cũng không nên đại kinh tiểu quái (kinh ngạc).” Dương Thượng Văn nói không cho y là đúng.



“Cái gì cha mẹ? Cái gì lão bà? Không. . . . . . ! Ngươi không hiểu! Bọn họ thật sự chỉ có một mình ta! Ta muốn đi tìm bọn họ. . . . . . Ta nhất định phải đi tìm bọn họ! A Văn, mau, ngươi mau lái xe đưa ta đi tìm! Kính nhờ ngươi!” Nước mắt Lâm Đạm Chi giàn giụa, kêu khóc nắm chặt tay thằng bạn tốt.



Dương Thượng Văn bị nước mắt của bạn tốt dọa chết, vội vàng đáp ứng, “Hảo hảo, cậu đừng khóc, cậu đừng khóc, ta đưa ngươi đi, chúng ta nhất định có thể tìm được!”



Mấy ngày mấy đêm, như điên như khùng mà tìm kiếm khắp nơi, nhưng vẫn hào vô sở hoạch.



Cuối cùng ngay cả cục cảnh sát cũng gạt bỏ, lại bởi vì kẻ mất tích không xác thực danh tính thân phận, mà ngay cả ảnh chụp cũng không có, và bị cảnh sát cho biết là không thể thụ lí.



Đả kích này như cây cỏ cuối cùng bị lạc đà áp đảo, khiến cho Lâm Đạm Chi không ăn không uống, không ngủ không nghỉ, rốt cục ngã xuống. . . . . .



“Bác sĩ Vương, ngươi xem thế nào? Bạn của tôi không có việc gì chứ?” Dương Thượng Văn đứng bên giường, sốt ruột hỏi bác sĩ đang xem bệnh cho bạn của mình. Sớm biết rằng sẽ phát sinh chuyện như vậy, có đánh chết hắn cũng không có thằng bạn của mình lên núi sống.



“Thân thể của hắn rất suy yếu, nghỉ ngơi cùng ăn uống không đủ giấc không đủ chất, anh phải khuyên cậu ta nghỉ ngơi nhiều, ăn nhiều một chút. Cái khác cũng không đáng ngại, tôi sẽ cho cậu ta truyền dịch bổ sung dinh dưỡng là tốt rồi. Nhưng chủ yếu vẫn là muốn dựa vào chính hắn điều dưỡng, anh phải giúp cậu ta chú ý một chút, không được đùa với thân thể.” Vẻ mặt bác sĩ Vương nghiêm túc nói.



“Vâng vâng, tôi sẽ chú ý.”



Sau khi y sĩ bước đi, Dương Thượng Văn vừa tức giận vừa đau lòng mà nhìn bạn mình nằm ở trên giường, bộ dạng tiều tụy không giống người, ngữ khí nặng trĩu nói, “Đủ chưa? Cậu còn muốn tìm đến khi nào? Hai kẻ bằng hữu kia của cậu cũng đã lớn, có tất yếu cậu vì bọn họ lo lắng đến ngay cả thân thể cũng không nhìn sao?”



“Tôi xem tôi mất tích cậu cũng sẽ không lo lắng như vậy, hừ.” Dương Thượng Văn có chút ăn vị, “Đúng rồi, làm sao không thấy hai thần báo? Bọn họ không phải luôn luôn như hình với bóng cùng cậu sao?”



Vừa nghe A Văn nhắc tới Ban Ban cùng Điểm Điểm, vốn nghĩ hai hàng lệ đã khô bây giờ lại nhịn không được mà chảy xuống, hai tay của hắn siết chặt hai con người gỗ, khóc nói. . . . . .



“Bọn họ không thấy . . . . . . Ta tìm không thấy bọn họ. . . . . . Ô. . . . . . A Văn. . . . . . Làm sao lo liệu. . . . . . Ta muốn làm sao bây giờ. . . . . . Mất đi bọn họ ta làm sao sống tiếp. . . . . . Ta sắp điên rồi. . . . . . Ta thực sắp điên rồi. . . . . .”


Nam nhân nói hoàn toàn là lời nói điên khùng lộn xộn lung tung, nhưng đối Tử Thần cùng Tử Lẫm mà nói lại dường như có  ma lực rất lớn, làm cho bọn họ nghe xong trái tim loạn đập thình thịch. . . . . .



“Hóa ra người này là một kẻ điên, vương tử điện hạ, thực xin lỗi, bọn tôi lập tức đưa hắn đi.”



“Thực xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, bọn tôi tuyệt đối sẽ không để kẻ điên này lại xuất hiện trước mặt vương tử nữa.”



Hai cảnh vệ vừa đem tên trộm lẻn vào phòng yến hội tha đi, vừa không ngừng cúi đầu xin lỗi. Hai người đều ở trong lòng thóa mạ tên thần kinh này, lại đem hai vị vương tử vô cùng tôn quý trở thành sủng vật.



“Không, các ngươi buông, ta không muốn rời bọn họ!” Lâm Đạm Chi phát hiện chính mình bị đưa đi cách xa người yêu, lập tức kinh hoảng bắt đầu giãy giụa! “Ban Ban, Điểm Điểm, các ngươi ở đó làm gì? Mau tới đây cứu ta a!”



Tử Lẫm thiếu chút nữa đã vươn tay, nhưng bị Tử Thần một phen giữ chặt. “Ngươi muốn làm gì?”



“Ta không biết, ca. . . . . . ta. . . . . . hắn. . . . . .” Tử Lẫm sốt ruột mà không biết như thế nào biểu đạt cảm giác tâm lý phức tạp.



“Cẩn thận có trá.” Người nam nhân này lai lịch quá mức khả nghi, Tử Thần làm việc nghĩ sâu tính kỹ cưỡng chế xôn xao nổi lên trong tâm, lạnh lùng trước mặt nam nhân xa lạ nói, “Bọn ta không biết ngươi, ngươi đi đi.”



Bọn ta không biết ngươi, ngươi đi đi.



Bọn ta không biết ngươi, ngươi đi đi.



Hai câu ngắn ngủi không ngừng phát ra trong đầu của Lâm Đạm Chi, như bị người ta hung hăng đập một gậy, trong lòng một trận đau nhức ——



Hắn miễn cưỡng cười gượng hai cái, “Ha ha, đừng làm rộn, Ban Ban, Điểm Điểm, chuyện này cũng không buồn cười.”



“Không có gì buồn cười. Bổn vương cũng không rảnh nói giỡn với ngươi.”



Thầm nghĩ mau ly khai nam nhân nhiễu loạn suy nghĩ của mình, Tử Thần chỉ nhìn hắn một cái, liền cũng không quay đầu lại mà lôi kéo đệ đệ đi.



Lâm Đạm Chi bất động đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng hai người càng ngày càng xa, càng ngày càng xa.



Còn tim của hắn. . . . . . cũng theo đó càng ngày càng lạnh, càng ngày càng lạnh.



Bọn ta không biết ngươi, ngươi đi đi.



Bọn ta không biết ngươi, ngươi đi đi.



Chính mình vì bọn họ trà phạn bất tư, đêm không thể nào ngủ, như điên truy hỏi bọn họ ở nơi nào.



Cho dù biết được thân phận bọn họ cùng mình hiện giờ là khác nhau một trời một vực, nhưng vẫn là như kẻ trộm mà lẻn vào, chỉ hy vọng có thể tái kiến bọn họ, có thể lại nghe bọn hắn hô to chính mình một tiếng. . . . .



Hết thảy để trả giá cho biết bao hao tâm tổn tướng, đổi lấy lại là hai câu vô tình?



Như băng tuyết lạnh lẽo ùn ùn kéo đến bao phủ y, thân thể Lâm Đạm Chi đột nhiên run rẩy như ở trong gió tuyết. . . . . .



Thật lâu. . . . . . Thật lâu. . . . . . Hắn rốt cục tuôn ra một tiếng khóc to.



“Không. . . . . . Không được đi. . . . . . Trở về. . . . . . Ban Ban. . . . . . Điểm Điểm. . . . . . Các ngươi không được lại rời xa ta. . . . . . Trở về. . . . . . Trở về a. . . . . .”



Nam nhân mang theo tiếng khóc, ở trong đêm tối vang vọng, nghe thê thảm cỡ nào. . . . . .