Ái Dục Manh Động Và Ái Dục Loang Lỗ

Chương 16 :

Ngày đăng: 12:52 19/04/20


Lúc Vi Dịch Kiệt trở về nhà đã qua mười một giờ.



Cậu vừa mở cửa liền thấy Hàn Vĩ ngồi một mình trên ghế sofa trong  phòng khách, tay đang nhấn điều khiển TV. Thấy Vi Dịch Kiệt mở cửa đi vào, Hàn Vĩ liền vọt lên nắm lấy tay cậu kéo vào trong phòng ngủ.



“Cởi!”



Ngữ khí Hàn Vĩ tràn ngập tức giận, Vi Dịch Kiệt do dự một chút rồi cũng thành thật cởi đồ của mình.



“Điện thoại của anh vì sao tắt máy cả buổi tối? Tôi cho anh điện thọai để làm gì?”



“Tôi không tắt máy.”



Vi Dịch Kiệt như muốn chứng minh lời nói của mình, gấp gáp lấy điện thoại từ trong túi quần ra, nhấn vài cái điện thoại vẫn không sáng lên.



“Hết pin…” Vi Dịch Kiệt nói.



“Tại sao trễ như vậy anh mới về?” Hàn Vĩ cũng không truy cứu chuyện điện thoại nữa.



“Không… cũng không có chuyện gì.”



“Anh nói dối cũng phải lựa lời mà nói chứ.”



Hàn Vĩ nói xong liền hôn Vi Dịch Kiệt, tay cũng bắt đầu không an phận vói vào trong áo sơmi đã mở rộng.



“Hừ, chiều nay anh đã nói sẽ nấu cơm cho tôi ăn.”



“Hả, cậu vẫn chưa ăn cơm tối?”



“Đương nhiên chưa ăn.”



“Cậu không phải hiện tại muốn—” Chữ ‘làm’ có xé rách miệng Vi Dịch Kiệt cậu cũng không dám nói ra.



“Đều vẹn toàn hai bên không phải sao?”



Nhìn Hàn Vĩ không có chút hảo ý tươi cười, trong lòng Vi Dịch Kiệt có chút sợ hãi.



Cởi hết quần áo chỉ mặc duy nhất một chiếc tạp dề hở hang làm cho Vi Dịch Kiệt cảm thấy xấu hổ tới mức muốn chui xuống đất. Tạp dề kia có thể che khuất được bộ phận phía trước, còn phía sau trừ bỏ dây lưng còn lại đều bại lộ. Xấu hổ nhất là, đầu sỏ gây nên chuyện này Hàn Vĩ đang đứng sau lưng cậu dựa vào cửa nhà bếp nhìn chằm chằm cậu.



Thân thể bị bại lộ hoàn toàn trong không khí lạnh như băng làm Vi Dịch Kiệt lạnh đến run người, hơn nữa mãnh liệt cảm thấy xấu hổ, tay cũng run rẩy theo.



“Anh lạnh lắm sao? Tôi đến sưởi ấm cho anh được không?”



Ngay lúc nghe được lời nói của Hàn Vĩ thì hắn đã đứng ngay sau lưng Vi Dịch Kiệt. Tuy rằng cảm thấy sau lưng ấm hơn rất nhiều, nhưng lại làm cho cậu cảm thấy hoảng loạn hơn.



Quả nhiên chỉ chốc lát sau, một đôi tay từ từ chậm rãi men theo thắt lưng của Vi Dịch Kiệt vuốt ve xuống dưới, cuối cùng dừng ở tính khí của cậu.



“Không cần! Hiện tại… Không cần!”



“Không cần nói lời vô bổ như vậy…”



Hàn Vĩ tăng thêm lực đạo, một bàn tay cầm phân thân của Vi Dịch Kiệt vuốt ve, tay kia thì thỉnh thoảng chà xát hai túi cầu ở phía dưới.



“Có cảm giác nhanh như vậy, anh đúng là càng ngày càng mẫn cảm.”



Hàn Vĩ nói xong liền quay qua liếm lộng ở cổ cùng bả vai Vi Dịch Kiệt, động tác ở tay Vi Dịch Kiệt cũng ngừng lại.



“Tại sao không tiếp tục thái? Không phải anh rất thuần thục việc này sao?



“Cầu cậu đừng làm như vậy…”



“Đừng làm gì cơ?



Hàn Vĩ cố tình trêu chọc, tay vẫn tiếp tục đùa bỡn tính khí của Vi Dịch Kiệt, tay kia vươn lấy một lọ gia vị.



Đó là một lọ thủy tinh nhỏ đựng đầy dầu vừng. Hàn Vĩ thuận lợi mở nắp, mùi dầu vừng lập tức liền tỏa ra.



“Thơm thật, không hổ là loại dầu tốt nhất.” Hàn Vĩ nói xong đổ lọ dầu vừng ra tay, bàn tay dính dầu rất nhanh chen vào giữa hai cánh mông trắng nõn không có gì che đậy của Vi Dịch Kiệt. Đột nhiên bị thâm nhập khiến Vi Dịch Kiệt cảm thấy khó chịu, theo bản năng co chặt mật huyệt ngăn cản dị vật xâm nhập.



“Anh đem tôi hút thật nhanh, có phải muốn thứ gì đó lớn hơn tiến vào không? Tuy rằng tôi cũng thích anh chủ động, nhưng vẫn phải chuẩn bị trước đã.”


Vi Dịch Kiệt nghĩ muốn mở miệng cãi cọ, chính là lúc ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt phẫn nộ của một tên nam sinh du côn đi đến chỗ cậu.



“Tôi… Tôi không biết… Có chuyện gì xảy ra a! Tôi….!”



Vi Dịch Kiệt còn chưa nói xong đã bị đạp xuống, mặt cậu bị đập xuống mặt đất đầy cát.



Chỉ chốc lát sau, Vi Dịch Kiệt cảm thấy trên lưng mình nổi lên một trận đau đớn, cái tên nam sinh du côn kia hung hăng đạp lên lưng cậu, vài người khác nhàn rỗi cũng bắt đầu đấm đá lên người cậu.



Đau nhức làm cho Vi Dịch Kiệt ôm lấy đầu, cậu cảm thấy bản thân mình thực vô tội, cũng không thể mở miệng cải cọ, càng vô lực phản kháng. Cậu rốt cuộc làm sai chuyện gì mà bị người khác đánh đập cùng vũ nhục như vậy?



Bị hội đồng như vậy không biết có thể đưa cậu đến chỗ của phụ thân không? Người đàn ông chấc phác hiền lành, cho dù không phải là người sinh cậu ra nhưng là đối với cậu vẫn như con ruột. Có lẽ cậu có thể là người báo đáp ân tình của phụ thân.



Vi Dịch Kiệt thật hy vọng chính mình cứ như vậy bị những người này đánh chết, đang nghĩ ngợi, đột nhiên một thân ảnh quen thuộc lọt vào tầm mắt đã có chút mơ hồ của cậu.



Người nọ mặt không chút thay đổi nhìn cậu bị người khác đánh, vững vàng đi tới chỗ bọn họ.



Cậu ta tới làm cái gì? Có phải cũng muốn tham gia hàng ngũ hội đồng cậu?



Trong lòng Vi Dịch Kiệt đã sớm tràn đầy tuyệt vọng, thậm chí bắt đầu cam chịu, lại thấy Hàn Vĩ đi tới nắm lấy bả vai tên nam sinh du côn không ngừng đánh vào người cậu, sau đó cho hắn một đấm ngã trên mặt đất.



“A Vĩ mày điên rồi!” Mấy nam sinh vừa rồi còn đấm đá vi Dịch Kiệt thấy thế liền ngừng đánh, sau đó cùng kêu lên.



“Tụi mày vì sao lại đánh hắn?”



Hàn Vĩ nói xong đi đến chỗ Vi Dịch Kiệt, không để ý người Vi Dịch Kiệt đẩy đất cát, nhẹ nhàng  đỡ cậu đứng dậy, sau đó để cậu dựa vào trong lòng ngực hắn.



Nhìn thấy hành động của Hàn Vĩ, mấy nam sinh hai mặt nhìn nhau, tên nam sinh du côn vừa rồi đứng dậy.



“Tên này! Tên nầy… hắn! Dám làm bậy với tiểu Trân của tao.”



“Làm bậy?”



“Đúng! Ký túc xá nữ sinh còn dám vào, huống cho là phòng tự học buối tối không có người!”



“Chính là tên hạ lưu này! Tao không đánh chết hắn không được!”



Tên nam sinh du côn kia vừa rồi kích động nói hết những việc Vi Dịch Kiệt làm trước kia, nhưng bị mấy nam sinh bên cạnh kéo lại.



“A Vĩ, mày nói đi? Chính là tên dân công chết tiệt này làm phải không? Bọn tao đánh hắn có gì không đúng?”



Một tên nam sinh hỏi Hàn Vĩ, Hàn Vĩ cúi đầu nhìn người đang nhắm mắt dựa đầu vào lòng ngực mình.



“Không phải hắn, tao có thể đảm bảo không phải hắn.”



Ngữ khí Hàn Vĩ tương đối kiên định, điều này làm cho tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy kinh ngạc, nhất là Vi Dịch Kiệt.



Cho tới bây giờ Vi Dịch Kiệt không nghĩ Hàn Vĩ sẽ bênh vực cho cậu. Tối hôm qua vi Dịch Kiệt không có ở cùng Hàn Vĩ, còn chọc giận hắn, bị Hàn Vĩ nghi ngờ cậu còn cảm thấy đúng, nhưng vì cái gì Hàn Vĩ lại dùng lời nói kiên định như vậy bảo vệ cho cậu? Hàn Vĩ đối với cậu tràn ngập tin tưởng?



Chẳng lẽ cũng giống Lam Hinh cho rằng, vì cậu ở cùng Hàn Vĩ bấy lâu nay khiến cho cậu mất đi nam tính rồi?



Có lẽ là như vậy, Hàn Vĩ cũng không phải muốn giúp cậu, lại càng không là tín nhiệm cậu, chỉ là muốn làm nhục cậu mà thôi.



“Tao có thể vì hắn đảm bảo, nếu thật sự là hắn làm, tụi mày có thể tìm cảnh sát đến bắt tao cùng hắn cũng chưa muộn.”



Nghe Hàn Vĩ nói, mấy nam sinh nhìn nhau vài lần, cuối cùng không cam lòng xoay người đi.



“Cậu cứ nói là tôi làm, để cho bọn họ đánh chết tôi là tốt nhất.” Nằm trong lòng ngực Hàn Vĩ, Vi Dịch Kiệt lộ ra vẻ mặt tươi cười bất đắc dĩ, cam chịu.



“Anh thật sự muốn chết sao? Nếu anh chết tôi sẽ đem viên ngọc kia đập nát.”



“Vậy cậu có thể đem mảnh vỡ của viên ngọc đặt chung với tro cốt của tôi không?”



“Anh đừng nằm mơ.”



Tựa vào trong lòng ngực Hàn Vĩ, Vi Dịch Kiệt đột nhiên cười rộ lên, động tác này khiến cả nội tạng cậu nổi lên một trận đau nhức.



“Không phải tôi… thật sự…”



Vi Dịch Kiệt ý thức dần mông lung nói, chỉ chốt lát sau liền ngất đi.