Ai Là Ai Đích Thương

Chương 10 :

Ngày đăng: 11:09 18/04/20


Sáng sớm ngày 30, sau khi ăn xong bữa sáng do lão mẹ chuẩn bị, Lục Bất Phá rời nhà. Lên tàu địện ngầm, ngay lập tức hắn lấy di động ra để lên mạng vào trang tin tức New York. Chính giữa trang nhất là bức hình chụp một thanh niên đang khóc cực kì thê lương, tay hắn khẽ vuốt nhẹ lên khuôn mặt của người trẻ tuổi ấy. Khi nhìn bức ảnh này, tâm hắn không khỏi trùng xuống.



“Hôm qua, Đoạn Vũ đã giao nộp cho cảnh sát một bằng chứng hết sức quan trọng. Bằng chứng này là đoạn ghi âm cuộc đối thoại cuối cùng giữa Đoạn Hoa với Nhược Liên Khải vào ngày anh chết. Cục trưởng cục an toàn thương mại Vương Chỉ nhận định rằng đoạn ghi âm này kết hợp với lời khai của các nhân chứng đã tạo cơ sở pháp lý vững chắc nhằm xác nhận công ty thương mại Khải Đức là một công ty chuyên lừa đảo ăn cắp các bí mật thương mại. Trong đó Nhược Lan – vợ của Tây Môn Trúc Âm là một trong những thành viên chủ chốt”.



“Chân tướng đằng sau cái chết của người hai năm trước bị đồn là ‘yêu người sinh hận’ không chỉ lấy cắp bí mật thương mại của “Thế Hoa” mà ly kỳ hơn còn cùng Nhược Liên Khải đồng quy vu tẫn – cố phó tổng giám đốc của “Thế Hoa’ Đoạn Hoa đã được hé lộ. Sự thật này đang được công chúng hết sức quan tâm. Các bằng chứng hiện có cho thấy Đoạn Hoa không hề phản bội lại Thế Hoa. Tất cả những việc trước kia đều vì phát hiện ra bí mật của Nhược Liên Khải và Nhược lan nên anh lọt vào bẫy rập, vu hãm của chúng. Cục cảnh sát New York kết hợp với cục an toàn thương mại đang tiếp tục điều tra làm rõ sự việc”.



“Đoạn ghi âm cho thấy, sở dĩ Đoạn Hoa giết Nhược Liên Khải là để giúp Nhược Lan thoát khỏi sự khống chế của y, tạo cơ hội mới cho cô ta một lần nữa bắt tay làm lại, bắt đầu cuộc sống hoàng tử cùng công chúa đầy hạnh phúc. Tình cảm của Đoạn Hoa đối với tổng giám đốc Thế Hoa – Tây Môn Trúc Âm đã làm rất nhiều người quan tâm tới vụ án này phải cảm động. Trước sảnh trụ sở của tập đoàn ‘Thế Hoa’ hiện đang có nhiều người đồng tính diễu hành thị uy nhằm khiển trách sự tuyệt tình cùng những thương tổn mà Tây Môn Trúc Âm đã gây ra cho Đoạn Hoa. Ngoài ra, trong buổi họp báo, người thân duy nhất của Đoạn Hoa – Đoạn Vũ đã có một đoạn phát biểu với báo chí làm người ta không khỏi thương cảm.



“Anh tôi không làm sai điều gì. Nếu bảo anh ấy sai thì có lẽ cái sai duy nhất đó là anh ấy đã yêu một người đàn ông, đã yêu Tây Môn Trúc Âm. Không chỉ làm anh tôi tổn thương, Tây Môn Trúc Âm cuối cùng còn bức tử anh ấy. Mà sau những việc đã làm, Nhược Lan cũng chẳng hề có chút áy náy, vẫn về sống với Tây Môn Trúc Âm. Kể từ ngày anh tôi chết đến nay, ngay cả một lời xin lỗi, cô ta cũng chưa từng nói qua. Anh tôi chết rất tức tưởi, tôi nhất định phải đòi lại công bằng cho anh mình từ những kẻ đó”.



“Vụ án trước mắt đã tiến thêm được một bước trong việc thu thập chứng cứ. Tuy nhiên đến cuối cùng Nhược Lan sẽ phải nhận mức án như thế nào thì vẫn khó mà trả lời được. Hiện tại, để giúp Nhược Lan tránh khỏi việc phải ngồi tù, Tây Môn Trúc Âm đã mời tới vị luật sư tốt nhất của Hoa Kỳ – Jones. Tây Môn Trúc Âm vì Nhược Lan mà cùng với người bạn lâu năm trở mặt thành thù, nay chân tướng đã bị vạch trần, anh ta vẫn một mực đứng về phía vợ. Qua việc này, có thể thấy anh ta cực kì yêu thương vợ mình. Tuy nhiên những hành động hiện nay của Tây Môn Trúc Âm đang vấp phải rất nhiều lời chỉ trích, trước những chỉ trích đó, anh vẫn bảo trì sự yên lặng như trước”.



Lục Bất Phá click vào video cập nhật diễn biến mới nhất của vụ án trên trang mạng. Trong đoạn băng ghi hình này xuất hiện khá nhiều người, hình ảnh cuối cùng là một người đàn ông thực gầy từ cục cảnh sát đi ra, thần sắc bình tĩnh, trước những câu hỏi không ngừng của phóng viên người đó vẫn thủy chung bảo trì sự im lặng. Đến tận lúc đã lên xe, anh cũng không mở miệng.



“Này chàng trai, cậu không sao đấy chứ?”.



Lục Bất Phá mê mang ngẩng đầu, một chiếc khăn tay xuất hiện trước mặt hắn.



“ Chàng trai cậu không sao chứ?” một ông lão nhìn thực hiền lành lo lắng hỏi đồng thời đem khăn tay nhét vào trong tay hắn: “Khóc được là tốt rồi đừng để việc nó lẩn quẩn mãi trong lòng”.



“cám ơn…” Lục Bất Phá cầm lấy cái khăn tay, lau đi nước mắt không biết từ lúc nào đã tràn khỏi khóe mi. Hắn tắt máy đi.



“Cậu thất tình hả?” ông lão nhiệt tâm hỏi rồi lại thở dài: “Mọi người hầu như ai cũng phải trải qua thất tình. Thất tình tuy rằng thống khổ nhưng đồng thời cũng khiến con người ta kiên cường hơn. Chàng trai, cậu vẫn còn trẻ tương lai sẽ còn gặp được nhiều người, sẽ gặp được một tình yêu mới. chuyện thương tâm khóc thì cũng đã khóc rồi. Nói không chừng đến lúc có bạn gái mới nhớ lại lúc này cậu lại cảm thấy mình thật ngốc đấy”.



Lục Bất Phá nở nụ cười, cất cái thanh âm nghèn nghẹt : “Ông a. Cháu không có thất tình, chỉ là nhìn thấy một việc nên xúc động thôi”.



Ông lão cười lớn vài tiếng, vỗ vỗ bờ vai hắn: “Còn biết cảm động cơ à, chàng trai tốt lắm”. Câu nói này khiến cho Lục Bất Phá không khỏi bối rối. Đúng lúc đó, tàu đến ga, ông lão chống gậy đứng lên sau khi nở nụ cười cổ vũ với hắn liền xuống tàu. Lục Bất Phá nói lời chào tạm biệt với ông lão xong, hít sâu mấy hơi rồi bật lại điện thoại.



Tàu từ từ chuyển động rời ga, Lục Bất Phá ấn nhẹ vùng trán giữa hai lông mày



Không thể để bọn họ tiếp tục làm mấy chuyện ba lăng nhăng này nữa. ‘Anh’… bây giờ trông còn gầy hơn hắn.



Giương mắt nhìn xem mình còn mấy trạm nữa thì đến, Lục Bất Phá kêu lên một tiếng “A” thảm thiết khiến không ít người quay đầu lại nhìn. Hắn đi quá bến mất tiêu rồi!!



Lục Bất Phá buổi sáng tràn đầy ‘sinh lực’ cuối cùng cũng lết được đến phòng tập, mọi người đã có mặt đầy đủ, thấy hắn tới liền lại gần quan tâm hỏi



“Bất Phá, nhóc có thật không có việc gì không đấy? mấy ngày nay tâm trạng nhóc có vẻ không được tốt lắm”.



“Bất Phá có chỗ nào không thoải mái cứ nói, không phải dấu diếm, bọn tôi rất lo lắng đấy”.



“Bất Phá, trận đấu ngày mai có bọn tôi rồi, cậu cứ ở ngoài sân nghỉ ngơi đi”.



“Bất Phá, nhiệm vụ quan trọng nhất của cậu hiện tại là chăm sóc sức khỏe cho tốt, bằng không lúc bọn tôi đi New York cũng không cho cậu đi đâu nha”.



Ngay vào lúc đồng đội vây quanh quan tâm hỏi, một chậu nước lạnh như dội vào đầu hắn, Lục Bất Phá vội vã nắm lấy tay Trần Quân Thụy: “Chúng ta đi New York?”. Vào giờ phút này lòng hắn không khỏi hoảng hốt.



Trần Quân Thụy cười hắc hắc đầy xấu xa: “Nếu sức khỏe cậu mà không tốt thì chỉ có chúng tôi không có cậu đâu đấy”.



Phó đội trưởng Lưu Dục lúc này mới ra tiếng: “Quân Thụy cậu không được dọa Bất Phá” rồi anh cười cười giải thích: “Bất Phá, Hiệp hội các trường Đại học Mỹ mời Hồng Kông, Đài Loan cùng đại lục tổng cộng 5 trường đại học cao đẳng vào tháng sau tức là ngày 20 tháng 6 sang New York tham gia giải bóng rổ giao lưu Hoa Kì – Trung Quốc. Chạng vạng ngày hôm qua huấn luyện viên thông báo cho bọn anh biết, cậu không tới nên còn không biết”.



“Bất Phá, bọn anh rất muốn cậu cùng đi, cậu cố trăm vạn lần đừng có lăn quay ra đấy nhá” Hươu cao cổ Ngô Thiện Đường ôm lấy cổ Lục Bất Phá “Cậu cho dù có phải dùng đến mặt nạ dưỡng khí cũng phải cố mà bò lên máy bay đấy”.



“Bất Phá cậu không đi bọn tôi thấy bất an a” Tả Thiện (chưởng môn) cũng chêm thêm một câu.



“ Bất Phá, cậu cố đi đi” vốn kiệm lời nhưng hôm nay Tư Lý cũng mở miệng nói.



“Ha ha, Bất Phá, cậu mà không đi thì đồ ngon ở Mĩ một mình tôi độc hưởng rồi ha ..ka ka” Trần Quân Thụy tiếp tục ‘ném đá vào mặt hồ đang phẳng lặng’.



“Mĩ làm gì có đồ ăn ngon, thức ăn ở Hồng Kông ngon hơn nhiều” Lục Bất Phá bĩu môi, sau đó hai tay chống nạnh “Mọi người muốn tống trách nhiệm cho tôi chứ gì, không có cửa đâu”



*Em Phá là thành viên chủ lực của đội a, *



“Kia còn cửa sổ thì sao”.



“Cũng không có”



“Bay vô được không?”



Trần Quân Thụy cầm lấy một cái cán dài.



Lục Bất Phá nhéo nhéo hai má hắn hung tợn nói: “Càng không được”.



“Ha ha a…” Cũng không cảm thấy đau, Trần Quân Thụy ngây ngô cười khúc khích.




Phía đông New York, ngày 30 tháng 5, 11 giờ 30 phút sáng, Đoạn Vũ thở hồng hộc đẩy cửa phòng làm việc của cục trưởng cục an toàn thương mại ra, thần sắc kinh hoàng.



“Vương Chỉ! Em… em…”.



Vương Chỉ lập tức đứng dậy tiến lại gần, đóng cửa phòng làm việc, đưa Đoạn Vũ thần sắc tái nhợt đến ngồi xuống sô pha.



“Có việc gì? Chậm rãi nói”.



“Em.. em..” Đoạn Vũ nói không ra lời, vội lấy điện thoại di động ra, tìm mấy bức mail mà mình mới nhận được đưa cho Vương Chỉ xem.



Đoạn Vũ:



Em là cố ý đúng không? Anh biết em nhất định là cố ý. Em thấy lão ca của mình ở trên thiên đường quá thoải mái nên trong lòng bất bình do đó mà liền cùng Vương Chỉ cấu kết làm ra cái việc tai họa kia đúng không? Anh đã chết hai năm rồi, hiện giờ đang làm chân sai vặt cho thượng đế, không còn so đo nghĩ ngợi về chuyện trước đây. Anh đã chết, em còn để ý đến những việc cũ làm gì? Tây Môn với Nhược Lan hiện tại thực hạnh phúc, bọn họ còn có một đứa nhỏ thực đáng yêu. Em với Vương Chỉ không chỉ làm cho gia đình Tây Môn không được đoàn tụ mà còn làm cho lão ca này ở trên thiên đường rất khó chịu. Ai, chuyện cũ như cát bụi đã theo gió mà đi, em giúp anh sống thanh thản, nhàn nhã trên thiên đường đi, không cần lại làm mấy cái việc so đo tính toán này nữa. Anh không hận Tây Môn, cũng không hận Nhược Lan, có trách thì chỉ trách mình nhất thời xúc động thôi. Nhưng thiên hạ này không có chỗ cho hối tiếc, lão ca của em hiện tại đang ở trên thiên đường sám hối.



Đoạn Vũ, anh để lại cho em nhiều tiền như vậy, em liền giúp anh vâng lời chút đi, tìm bạn gái kiếm tình yêu không phải là tốt sao? Không cần đẩy bản thân vào khổ cừu đại hận, cũng không cần khiến cho lão ca này sống ở trên thiên đường không an ổn. Sau này em tránh xa Vương Chỉ ra một chút, tên gia khỏa đó bụng dạ đen tối, toàn đi dạy hư trẻ nhỏ.



Đoạn Vũ, ‘huynh trưởng như cha’, anh chính là ba em, em phải nghe lời anh, hủy bỏ án kiện với Nhược Lan đi, không cần tái can thiệp vào chuyện của anh với Tây Môn, bảo Vương Chỉ dừng tay, đều là việc đã qua rồi. bằng không anh sẽ đem toàn bộ tài sản sở hữu của em hiến cho người ngoài, bảo với Vương Chỉ nhược điếm của tên đó vẫn còn nằm trong tay anh, cẩn thận anh tung ra hết đấy.



Đoạn Vũ, đoạn ghi âm của anh ở trong laptop em hãy tiêu hủy đi, em nếu đã biết đoạn ghi âm đó hẳn là cũng tìm ra được mật khẩu rồi. Nhất định không phải là Tây Môn nói cho em, anh nghĩ chắc chắn là Vương Chỉ đi. Biết thế trước kia anh chẳng thèm ghé vào lỗ tai hắn niệm về mối quan hệ giữa “521” với “I love you”.



Đoạn Vũ thực xin lỗi, để em một mình lại ở đó, tuy rằng anh rất nhớ em nhưng anh không thể đem em đến bên cạnh mình. Nơi anh ở tuy đẹp nhưng không phải là chỗ gì tốt lành.



Nói cho Vương Chỉ, máy tính của nhóm bạn tốt anh đã truyền vi rut , nếu hắn muốn hệ thống máy tính của cục an toàn thương mại rơi vào tình cảnh tương tự thì cứ tiếp tục cùng em dính vào đi. Lão ca em dù ở thiên đường thì vẫn có thể điều khiển hệ thống mạng đó nha.



Nội dung kết thúc tại đó nhưng bức thư vẫn còn chưa xong. Phía dưới bức thư là hình một thằng hề. Thằng hề này vẫn như xưa mập mạp, dễ thương trong tay cầm nột cái loa nhỏ. Nó đưa cái loa lên miệng, bên cạnh xuất hiện một cái khung thoại: Cộc cộc cộc, Đoạn Vũ, em phải nghe lời lão ca đó nha.



Tiếp đó là bức mail khác, ở đầu có ghi ngày sinh tháng đẻ của Đoạn Vũ, tiếp đó là liệt kê một loạt bí mật cùng chuyện của Đoạn Vũ từ nhỏ đến lớn. Thấy Vương Chỉ chăm chú xem bức thư đó, Đoạn Vũ vội vã giật lại di động, mặt chuyển từ trắng sang hồng.



“Vương ca… anh nói, đây … có thật là… thật là anh em không?” cậu không tin nhưng trừ bỏ anh mình thì chẳng còn ai có kiểu nói chuyện như vậy. Làm sao còn có người biết hết mọi bí mật của cậu với anh cơ chứ?



Sắc mặt Vương Chỉ hiếm khi có được nét nghiêm túc thế này, sẽ là ai? Chỉ có một người gọi hacker như bạn bè như thế, chẳng lẽ bên cạnh Tây Môn còn có một người hết sức lợi hại mà bọn họ không biết? Vương Chỉ theo chủ nghĩa vô thần, hắn không tin tên ngốc kia thật sự đang ở trên thiên đường nhìn bọn họ.



“Đoạn Vũ”



“Vương ca”



Đoạn Vũ trầm ngâm nhìn mấy bức mail kia, nghĩ tới khả năng đây là thứ mà anh mình gửi từ thiên đường cho, cậu như một đứa trẻ chỉ trực khóc



Vương Chỉ hai tay ôm lấy vai của Đoạn Vũ, nhẹ giọng nói: “Có muốn biết người đó là ai không?”



“Muốn”



“Tốt” khóe miệng Vương Chỉ khẽ ngoắc lên “Chúng ta sẽ đem hắn bức ra”



“Vương ca?”



Cư nhiên dám nói ta bụng dạ đen tối hả, mặc kệ ngươi có phải là tên ngốc kia hay không cứ nhớ kĩ mặt ta!







Tây Môn tiên sinh:



Ngài vẫn khỏe chứ?



Tôi là một người bạn của Đoạn Hoa, tôi đã từng gặp ngài nhưng ngài chắc không nhớ ra tôi. Mấy ngày nay xem báo chí New York biết ngài xảy ra việc, tôi thật lấy làm tiếc. Ân oán giữa ngài với Đoạn Hoa khi đó, tôi đã nghe cậu ấy nói qua, cũng biết khi còn sống cậu ấy từng oán ngài cũng từng trách ngài thậm chí là hận ngài.



Nhưng mà trước khi mất Đoạn Hoa đã nói với tôi, cậu ấy không trách ngài mà cũng không còn hận ngài nữa. Bởi vì cậu ấy tin tưởng ngài làm như vậy chắc chắn là có lý do. Tây Môn tiên sinh, làm bạn của Đoạn Hoa tôi hy vọng thấy cậu ấy được hạnh phúc, đồng thời cũng hy vọng ngài được hạnh phúc. Tôi tin rằng Đoạn Hoa trên thiên đường nhất định là đang sám hối, sám hối tại sao cậu ấy lại xúc động như vậy. nếu cậu ấy nhìn thấy những việc đang xảy ra với ngài lúc này chắc hẳn sẽ khổ sở tự trách. Bở vì cục diện hiện nay không phải là điều mà cậu ấy muốn, lại càng không phải là điều mà cậu ấy hy vọng nhìn thấy.



Tây Môn tiên sinh, mọi việc ngài làm cho vợ mình đều ẩn chứa tình lí bên trong, mặc dù người ngoài không hiểu ngài nhưng tôi có thể lý giải, tôi nghĩ Đoạn Hoa cũng có thể lý giải. Cho nên cậu ấy đã từng lưu lại cho tôi một bức thư, nói nếu có một ngày mọi việc trở nên xấu như này thì hy vọng tôi ra tay giúp đỡ ngài.



Tôi sẽ giúp ngài, giúp ngài hết mình, bởi vì đó là nguyện vọng của Đoạn Hoa. Ngoài ra còn có một chuyện Đoạn Hoa nhờ tôi nói với ngài thật có lỗi là hai năm sau mới chuyển lời đến ngài được.



Đoạn Hoa bảo cậu ấy mua một cái dây chuyền, kỳ thật đó là món quà dành cho ngài, nếu ngài đeo sợi dây chuyền kia có nghĩa là đã tha thứ cho sự xúc động nhất thời của cậu ấy, nguyện ý cùng cậu ấy tiêu tan mọi hiểu lầm, hai người vẫn là bạn bè tối trọng yếu của nhau. Nếu ngài cảm thấy có qua thì cũng phải có lại thì mong ngài tặng cho cậu ấy một thằng hề.



Một người bạn của ngài và Đoạn Hoa.



2 giờ chiều ngày 30, Tây Môn Trúc Âm mở hòm thư của mình ra, thấy một bức mail nặc danh.



———–