Ai Là Ai Đích Thương

Chương 13 :

Ngày đăng: 11:09 18/04/20


Vật vờ ở khách sạn một ngày, sáng sớm hôm sau, Lục Bất Phá tắm rửa một cái, thay quần áo mới mà lão mẹ mua cho rồi đút di động với ví vào túi quần rời khỏi khách sạn. Mua một chiếc hot-dog ở bên đường, Lục Bất Phá vừa đi vừa giải quyết bữa sáng. Nhớ lại hồi hắn còn là Đoạn Hoa, mỗi buổi sáng chị Lyli đều mang điểm tâm đến cho hắn, trứng ốp la vàng ruộm, cắn một miếng lòng đỏ bên trong chảy ra, rất là hợp với Bacon (*) còn cả món cà rốt cắt lát mà hắn thích ăn nữa chứ, thêm chút tương ớt nữa thì quả thực là thiên đường a. Dù đơn giản song bữa sáng của chị Lily không thua kém gì bữa sáng của lão mẹ.



(*): thịt ba chỉ.



Ai, đáng thương thay, hiện tại hắn chỉ có thể gặm hot-dog a.



Ôi nhớ món nước đậu nành ép của lão mẹ quá.



Nghĩ đến kẻ đã hại mình thê thảm khiến hắn phải lặn lội từ tít bên Hồng Kong xa xôi chạy sang New York này chịu cực khổ, Lục Bất Phá không khỏi tức giận đến mức nghiến răng kèn kẹt. Ăn xong hot-dog, mua chai nước khoáng, Lục Bất Phá bắt taxi.



“Phiền đưa đến đại học Colombia”.



“OK”



Bên trong xe đang bật nhạc Jazz, thật thoài mái, phiền muộn tích tụ lâu nay trong lòng Lục Bất Phá đã được âm nhạc xoa dịu đi phần nào. Suy nghĩ cả một ngày, cuối cùng hắn cũng đã nghĩ thông suốt, trong lòng giờ đã thoải mái không ít.



“Cậu là lưu học sinh hả?” Lái xe người Mĩ đầy nhiệt tình nhìn qua gương chiếu hậu đánh giá thiếu niên phương Đông xinh đẹp đang ngồi ở ghế sau, tò mò hỏi.



“Không phải, cháu là khách du lịch” Hắn trả lời bằng giọng New York chuẩn. Lái xe không tin.



“Lão mẹ của cháu từ nhỏ đã bắt cháu học tiếng Anh nên cháu nói tiếng Anh rất tốt” Lục Bất Phá bắt đầu bịa chuyện.



“À, thì ra là thế. Vậy là tốt đó”.



Nghĩ đến lão mẹ, Lục Bất Phá mỉm cười.



Dọc đường, Lục Bất Phá cứ thế ngồi nói chuyện phiếm với lái xe. Thoắt cái, hắn đã tới đại học Colombia. Xuống xe, nhìn thời gian vẫn còn sớm, mới 9:30. Hắn thong thả đi vào khuôn viên trường, tiến đến chỗ sân bóng rổ. Không biết hôm nay có tìm được thằng nhóc kia không nữa? Tuy nhiên cũng không vội, “Bào đắc liễu hòa thượng bào bất liễu miếu” (chạy khỏi hòa thượng nhưng không chạy được khỏi miếu), rồi hắn cũng tìm được thằng nhóc đó thôi.



Vừa đến sân thể dục, Lục Bất Phá không khỏi huýt sáo, vận khí của hắn quả nhiên không phải là dạng tốt bình thường a. Ở chỗ sân bóng rổ, có người đang mướt mát mồ hôi chơi bóng. Gương mặt phương Đông trông cực kì ngây ngô so với những người xung quanh, người này vì thích vận động nên có làn da rám nắng màu lúa mì, thoạt nhìn trông thực khỏe mạnh. Bộ dạng nhìn qua ước chừng tầm 25, 26 tuổi. Có năm người nữa đang chơi bóng rổ cùng cậu, có người da trắng cũng có cả người da đen, hình như đều là bạn học.



“Đoạn Vũ, bao giờ cậu sẽ ra tòa, vụ kiện này có biến chuyển gì mới chưa?”



“Mình sớm hay muộn rồi cũng sẽ ra thôi, mình sẽ không để người hại chết anh được sống khá giả. Bạn của anh mình khi còn sống cũng đều giúp, vụ kiện này mình nhất định sẽ thắng.”



“OK, bọn mình cũng sẽ giúp cậu”



“Cảm ơn”



Nghiến răng, đứa nhỏ đáng ghét này, lão ca của ngươi không những không cao hứng mà còn muốn đánh ngươi một trận a. Đúng là đồ không xương chỉ biết dựa vào sự che chở của đại thụ, Lục Bất Phá trong đầu thiết kế ra hơn mười loại phương pháp để giáo huấn ai đó, nghĩ tới nghĩ lui. Hắn cười hắc hắc, đi vào trong sân.



“Hây, có thể cho tôi thêm vào được không?”



Sáu người đang chơi bóng rổ ngừng lại, ôm quả bóng rổ, Đoạn Vũ đáp: “Thực xin lỗi, chúng tôi đủ người rồi”.



“Vậy cậu ra khỏi để tôi vào đi. Cậu chơi thối như vậy thì để tôi dạy cho cậu biết thế nào mới gọi là bóng rổ” một thiếu niên gầy như cây trúc cuồng ngạo nói, tựa hồ tên này không muốn sống nữa thì phải.



“Này thằng nhóc kia ngươi muốn gây sự hả?” một người bạn da đen của Đoạn Vũ tiến lên phía trước, đứng đối diện với gậy trúc thiếu niên. Lục Bất Phá vốn đã tính là cao nhưng so với đối phương thì hắn tuyệt đối là nhược thụ!



“Henry” Đoạn Vũ gọi tên người bạn của mình đồng thời cũng tiến lại gần. Nhìn chăm chú vào tên đến quấy rối đứng đối diện, hỏi: “Ngươi là sinh viên khoa nào? Sinh viên mới?”



“Cậu cần quản tôi là người khoa nào sao? Nếu thắng tôi thì tôi sẽ nói cho, còn nếu thua thì… hừ hừ…” người nào đó đã sống hai kiếp rồi cũng không nên quá nhỏ mọn đó nha.



“Ngươi muốn chết” anh bạn da đen kia một quyền đấm về phía người đối diện. Một màn làm người ta khiếp sợ cuối cùng cũng xảy ra, chỉ thấy cây gậy trúc cúi thấp mình xuống, bắt lấy tay của người kia, làm một quyền khiến cho anh chàng da đen cường tráng nằm thẳng cẳng trên mặt đất không dậy nổi. toàn bộ bạn học của Đoạn Vũ đều xông tới, những sinh viên khác đang chơi ở sân bóng rổ này cũng dừng lại.
Một đứa nhỏ đang ôm một cây gậy trúc, nhìn chằm chằm vào gương mặt gầy với những biểu tình liên tục biến đổi của hắn, không hề phản ứng.



Thật lâu, thật lâu, thật lâu, thật lâu, thật lâu mãi đến cái lúc sông phải cạn đá phải mòn, cậu đột nhiên kinh thiên kêu lên một tiếng



“Anh…!!!!”



“A! Đoạn Vũ! Thắt lưng của anh sắp gãy rồi!”



Rõ ràng đang là ban ngày, trong một căn phòng, một thảm kịch đang phát sinh







Trên ghế sô pha, Đoạn Vũ tựa như một tiểu thụ mới bị khai bao, nằm trong lòng lão ca của mình nức nở. Lục Bất Phá đem hộp giấy không để sang một bên, lôi cái áo vừa mới dùng để lau mặt mũi cho thằng em ra, biến nó thành cái khăn tay luôn.



“Đoạn Vũ, được rồi, sao lại giống nữ sinh vậy, nước mắt cứ tuôn ra như mưa”



“Anh…” Đôi mắt mở to, ánh mắt tựa như ánh mắt của một tiểu bạch thỏ, Đoạn Vũ vẫn ôm chặt lấy anh mình không buông.



Lục Bất Phá xoa xoa đầu em mình: “Anh đã nghĩ phải mất một thời gian thì em mới tin được chuyện này. Không hổ là em của ta, năng lực thừa nhận cũng mạnh hơn người thường”



“Anh dù có biến thành phụ nữ thì em cũng có thể nhận ra”



“Phi, phi phi” đập cho thằng em một phát, Lục Bất Phá cả giận: “Anh tình nguyện trở thành một ông gìa cũng tuyệt đối không muốn biến thành đàn bà, không được nguyền rủa lão ca này nha”.



“Anh…” cọ cọ vào xương sườn của lão ca, Đoạn Vũ hấp hấp cái mũi: “Em luôn nghĩ đến anh, mỗi ngày em đều mơ thấy anh, nếu vào lúc đó em…”



“Không có nếu như” không chút ôn nhu lau đi những giọt nước mắt đang trào ra của thằng em, Lục Bất Phá nói: “Lão ca của em hiện tại sống tốt lắm. đột nhiên trẻ ra mười tuổi, vóc dáng lại dài cao, lại còn đẹp trai hơn, việc tốt như vậy liệu có mấy ai may mắn gặp được? Chung quy chỉ có lão ca thiên tài của em mới có cửa thôi. Không phải chỉ đi xa có hai năm thôi sao, anh bây giờ trở lại rồi mà”.



Đoạn Vũ vừa nghe đột nhiên vùng ngồi dậy. Lục Bất Phá xoa xoa ngực, gấu koala cuối cùng cũng tách khỏi hắn.



“Anh! Anh nói! Vì sao bây giờ mới đến tìm em? Anh không phải là ngay cả em cũng không cần đấy chứ?” sinh viên tài năng Đoạn Vũ khoa kiến trúc đại học Colombia cuối cùng phát hiện ra sự thật dường như mình đã bị lão anh bỏ qua.



“Đoạn Vũ, đừng kích động đừng kích động, em nghe anh giải thích”.



“Em không nghe! Anh không cần em! Anh không muốn em!”.



Lục Bất Phá rất muốn đập cho thằng nhỏ này một trận.



Ngươi cứ làm như mình là tiểu thụ bị tiểu công vứt bỏ a.



Phi phi phi, thôi rồi, hắn đã bị lão mẹ đầu độc mất rồi



(giờ em nó mới nhận ra a, ka ka)



“Anh nói”



“Được, anh nói là được chứ gì, đừng có đem nước miếng phun vào mặt anh như thế”



“đây không phải chính là cái gọi là tuyệt địa đại phản công đó chứ? A, hình như dùng sai địa phương rồi”.



”””””””””””