Ai Là Ai Đích Thương

Chương 38 :

Ngày đăng: 11:09 18/04/20


Bữa tiệc tối nay ngoại trừ các thành viên của đội bóng cùng vài người bạn của họ thì không có người ngoài, Tây Môn Trúc Âm đã tổ chức buổi tiệc này theo đúng nghĩa tiệc mừng chiến thắng, không có phóng viên, không có những thành phần phải xã giao, sau hai mươi phút có chút ngại ngùng “bỡ ngỡ” mọi người dần “xổ lồng”. Ba vị công thần của trận thắng lần này là Lục Bất Phá, Trần Quân Thụy và Thương Triệt trở thành đối tượng để mọi người chuốc rượu. Cũng may, Lục Bất Phá đang uống thuốc đông y, thật sự không thể uống rượu nên mới tránh được một kiếp. Không được may mắn như thế, lần này Trần Quân Thụy và Thương Triệt liền thảm, Thương Triệt bình thường vồn nghiêm túc cẩn thận, thật vất vả mới có được một cơ hội làm càn thế này dĩ nhiên các đồng chí trong đội bóng quyết không buông tha. Còn Trần Quân Thụy a, tên này vốn thích ồn ào náo nhiệt, không khí vừa nóng lên, cho dù bị chuốc rượu, hắn vẫn cực kỳ vui vẻ thoải mái. Chỉ tội cho anh trai của Trần Quân Thụy là Trần Quân Nho, phải thay em trai uống không ít rượu.



Mặc dù tránh được việc bị chuốc rượu nhưng Lục Bất Phá lại không thể thoát khỏi số phận bị các chiến hữu dùng bánh ngọt chét vào mặt lại còn bị bắt phải đến ôm Hác Giai thể hiện ‘tình thương mến thương’, rõ ràng là muốn cái mạng già của hắn mà. Vất vả lắm mới tránh thoát được hết các chiêu thức để trốn khỏi vòng vây của các chiến hữu, Lục Bất Phá chui vào một góc kêu to cứu mạng.



Một người đem hết những việc đang diễn ra thu vào trong tầm mắt, anh gọi quản lý của khách sạn đến, ghé vào lỗ tai ông ta nói vài câu, vị quản lý kia gật gật đầu. Sau khi quản lý rời đi, nam nhân đi đến góc phòng, tới bên cạnh thiếu niên, dùng một tay ôm gọn thiếu niên vào lòng.



“Bất Phá, chúng ta đi thôi”.



Đột nhiên dựa sát vào người nam nhân thế này, thiếu niên không khỏi đỏ mặt: “A, hiện tại sao?”.



“Đến sớm một chút, chúng ta mới có đủ thời gian để bố trí. Cậu không muốn làm mẹ mình kinh hỉ sao?”.



“A, ừ, vậy chúng ta đi thôi”.



Quay đầu nhìn đại sảnh một vòng, chỉ thấy lão ba đang nói chuyện với cha nuôi không nhìn thấy lão mẹ với mẹ nuôi đâu cả. Lục Bất Phá tạm bỏ qua kế hoạch giới thiệu Đoạn Vũ cùng Vương Chỉ với lão mẹ, qua một thời gian nữa có lẽ ổn hơn.



“Chị Lily nhờ tôi gửi lời xin lỗi đến cậu vì hôm nay chị ấy không tới được. Con gái chị ấy ngày mai tham gia buổi dã ngoại của trường, chị ấy phải ở nhà chuẩn bị đồ đạc để mai con bé mang đi”.



“Ừ, Đoạn Vũ đã bảo với tôi”.



Không hiểu sao, khi nghĩ đến việc bản thân một mình cùng nam nhân đi trên đảo, thiếu niên có chút khẩn trương.



Nam nhân nắm lấy vai thiếu niên: “Đi thôi”.



“Ừ được”.



Tìm tìm vị trí của Đoạn Vũ và Vương Chỉ, thấy hai người đang đứng trước bàn buffet chọn đồ ăn, hắn thấy thôi thì cùng nam nhân đi luôn vậy, không cần chào tạm biệt hai người đó.



Cắn tiếp miếng thịt bò, Vương Chỉ liếc mắt nhìn về phía hai người rời đi, khóe miệng hơi cong lên. Đoạn Vũ nhíu mày hỏi: “Vương ca, tên khốn đó dẫn anh em đi đâu thế?”.



“Nghe nói sắp đến sinh nhật của mẹ anh em, hai người đó chắc đi chuẩn bị quà sinh nhật”.



“À”.



Cảm thấy yên lòng sau khi biết được nguyên do, Đoạn Vũ lại dồn tâm trí vào việc thưởng thức đống thức ăn ngon đầy bàn. Vương Chỉ nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn cứ há ra rồi ngậm lại của Đoạn Vũ, ánh mắt chứa đầy dục vọng.



*Khụ khụ em Vũ nó ngây thơ qua ~.~, chết đến nơi rồi còn không biết*



Lúc này, người quản lý khách sạn ban nãy đi lên trên sân khấu, dùng microphone nói: “Ngài Tây Môn đã đặt sẵn phòng ở khách sạn cho các vị, hy vọng các vị vui chơi thoải mái”.



“Yah!”



Trần Quân Thụy nhảy dựng lên, tóm lấy một chai bia rồi “keng” cái chạm chai với Tư Lý: “Hôm nay không say không về~~”.



“Không say không về!”.



Không phải trở về, cả đội hoàn toàn thả lỏng.



Hác Giai cũng nhìn thấy bạn trai của mình cùng nam nhân rời đi, cô cười cười, tìm kiếm người vẫn bị đồng đội vây lấy, Thương Triệt tựa hồ đã có chút say say. Một người bồi bàn mang theo khay đồ uống đến trước mặt cô, Hác Giai tiện tay cầm lấy hai ly. Xuyên qua vòng vây, cô lấy một ly đưa cho người đã ngấm chút men say.



“Thương Triệt, chúc mừng anh, em mời anh một ly”.



Thương Triệt nhân ly rượu, ngây ngẩn nhìn chằm chằm vào Hác Giai, mặt đỏ lên.



Hác Giai cười đầy quyến rũ, uống trước, Thương Triệt ngửa đầu một ngụm uống hết, liếm liếm miệng, anh nhìn lại cái ly, không phải rượu.



“Hì hì, đội trưởng, nước trái cây ngon lắm phải không? Nó giúp giải rượu đấy” nháy mắt mấy cái, cười khẽ, Hác Giai xoay người rời đi. Tối nay, cô mặc một chiếc váy màu xanh ánh bạc, cực kỳ giống một nàng công chúa.



Không quay lại làm phiền người kia, Hác Giai một mình đi ra ban công. Bữa tiệc tổ chức trên tầng cao nhất, ngoài ban công gió thổi thực mát, Hác Giai thở dài thườn thượt, đến lúc nào Thương Triệt mới có thể yêu mình say đắm như tên Tây Môn ngu ngốc kia yêu Bất Phá a? Nghĩ tới câu nói mà nam nhân nói với mình ngày đó, Hác Giai lại thấy cảm động. Tây Môn ngu ngốc quả thật rất yêu Bất Phá, sau này Bất Phá nhất định sẽ hạnh phúc. Mặt nóng lên, Hác Giai đột nhiên cảm thấy cả người khô nóng. Cô lấy tay quạt quạt nhưng càng quạt cô lại càng thấy nóng.



“Tiểu thư, cô có việc gì sao?”.



Có một nữ phục vụ xuất hiện ở phía sau Hác Giai, Hác Giai xoay người, vừa định nói rằng mình không có việc gì thì đột nhiên trước mặt tối sầm lại, mất đi ý thức. Nữ phục vụ vội đỡ lấy cô, ngay sau đó hai người bồi bàn nam đi đến, ba người vụng trộm khiêng Hác Giai đi.
“Tây Môn! Không, ưm!”.



“Tây Môn! Tây Môn!”.



Tách chân Lục Bất Phá ra, làm cho hắn quỳ xuống, Tây Môn Trúc Âm thật cẩn thận mút lấy, nhấm nháp một quả cầu nhỏ của hắn. Qua tiếng rên rỉ của Bất Phá, anh biết mình đang làm rất chính xác, cậu ấy đang cảm thấy thoải mái. Nhấm nháp tạm đủ, anh lại liếm lên tiểu cúc hoa của hắn. Phản ứng của thiếu niên khiến anh không khỏi kiêu ngạo. Đầu lưỡi chậm rãi dùng sức, xâm nhập vào nếp uốn bên trong.



“Không! Bẩn!”.



Tuy rằng sau trận đấu hắn đã tắm giặt sạch sẽ, nhưng Lục Bất Phá vẫn quyết nằm úp sấp xuống, không cho đối phương tiếp tục dùng đầu lưỡi liếm vào. Tây Môn Trúc Âm nở nụ cười sủng nịnh, xoay người đang mất hứng lại. Sợ đối phương không thích, anh khẽ cắn xuống cổ, xuống xương quai xanh, xuống đầu nhũ hoa của hắn. Tay trái âu yếm tinh mỹ đã dựng thẳng nãy giờ. Làm cho thiếu niên lại trầm mê trong vui thích, anh liếm ướt ngón tay của mình sau đó mới tiến vào khe hở nơi đó của thiếu niên.



“Ư!”



Sau khi ngón tay kia tiến vào tiểu hoa cúc của mình, thiếu niên chợt thấy việc này không đau đớn như bản thân vẫn nghĩ. Hắn có thể khẳng định, nam nhân cho hắn dùng thuốc.



“Lần đầu tiên nhất định sẽ đau, dùng chút thuốc cậu sẽ ít bị hành” nam nhân giải thích.



“Cậu cho tôi dùng thuốc gì?”.



“Chỉ là chút thuốc giúp cậu dễ dàng hơn mà thôi” và còn làm cho cậu không thể đẩy tôi ra được.



“A!”



Tiểu huyệt co lại bao lấy ngón tay của nam nhân.



“Hoa, là tôi, đừng sợ”.



“Đừng. di. chuyển”.



“Muốn di chuyển sao” ngón tay lại tăng tốc độ.



“Ưm! Tây Môn! Cậu. đừng. di chuyển nữa”.



“Muốn di chuyển a”.



Hôn lên đầu nhũ đã căng cứng, nam nhân khiến cho thiếu niên chỉ có thể rên rỉ “Ừ a a”. Sau khi bên trong dũng đạo dần dần ướt át, nam nhân rút tay ra, kéo ngăn tủ ở đầu giường, lấy một tuýp thuốc bôi trơn ra, đây là thứ mà nam nhân đặc biệt đặt làm, sẽ giúp thiếu niên cảm thấy thoải mái, cũng giúp cơ thể hắn không bị thương.



Mở nắp ra, bóp nhẹ thuốc bôi trơn ra tay, nam nhân lại cúi đầu cắn xuống đầu nhũ hoa của thiếu niên, ngón tay dính thuốc bôi trơn chậm rãi tiến vào dũng đạo của thiếu niên.



Một ngón, hai ngón, ba ngón. Mồ hôi nam nhân rơi trên người thiếu niên. Tiếp sau đó, anh đem thuốc bôi trơn xoa lên dục vọng ngày càng căng cứng của mình, tách hai chân thiếu niên ra.



“Ưm!”.



Thiếu niên nhíu mày, dục vọng của nam nhân từ từ tiến vào . Nội bích ướt át mau chóng bao trụ lấy nam nhân, nam nhân ồ ồ thở dốc, giúp đỡ dục vọng của mình nhích vào từng chút một. Khi dục vọng của nam nhân đã hoàn toàn tiến nhập vào trong cơ thể thiếu niên, cả hai người không khỏi lớn tiếng rên rỉ.



“Hoa, cậu là của tôi, cậu chỉ có thể là của tôi”.



Không ngừng hôn lên thiếu niên, hai tay nam nhân chống ở bên người thiếu niên, phần eo bắt đầu chuyển động. Sau vài lần, anh hạ thấp cơ thể xuống, dán sát vào người thiếu niên, hai tay ôm lấy thiếu niên, phần eo dùng sức.



“Hoa, cậu là của tôi! Chỉ có thể là của tôi!”.



“Tây Môn! Tây Môn!”.



Hai tay chế trụ thắt lưng nhỏ bé, yếu ớt của thiếu niên, nam nhân nhìn chăm chú vào nơi hai người kết hợp, khống chế không được, anh lại không ngừng di chuyển, va chạm trong cơ thể thiếu niên. Đã hoàn toàn bị dục vọng chi phối, thiếu niên nắm lấy tay của nam nhân, hai chân vô lực gập lại, ra sức kêu: “Tây Môn, Tây Môn..”.



Lây dính chất lỏng của thiếu niên, không có gì ngăn cản việc ra vào tại nơi non nớt đó, khuôn mặt nam nhân có chút dữ tợn, bị rung lắc không ngừng, chiếc giường lớn như sắp sụp đến nơi.



“Ưm…”.



Điên cuồng ra vào không ngừng, cuối cùng, nam nhân thét lớn một tiếng, đem toàn bộ mầm mống của mình phun vào trong cơ thể thiếu niên, chậm rãi nằm lên trên người thiếu niên, liếm đi nước mắt trên khuôn mặt hắn.



Đêm còn rất dài.