Ai Mới Là Con Trai

Chương 120 : Tấm ảnh của nó không cánh mà bay

Ngày đăng: 01:40 22/04/20


Hắn vào biệt thự với suy nghĩ ấy. Cả đêm trằn trọc không ngủ được. Hắn nhìn lên trần nhà. Liệu những gì mình suy nghĩ có phải là sự thật?



Nếu cô ấy không phải Lam Minh Nhật thì hắn sẽ chết mất. Chết vì nó đã bỏ hắn đi mãi mãi. Chết vì nó đã ra đi mà còn để lại hắn nhiều mong nhớ. Chết vì sao trên đời này là có chuyện người giống người. Đôi mắt xanh rêu ấy cứ dao động,long lanh làm sao.



Hắn nhắm mắt. Hôm nay anh sẽ lại mơ thấy em. Thật hạnh phúc. Ở bên thế giới đấy,trong tâm trí em đấy,trong giấc mơ em đấy. Có mơ thấy anh không? Anh biết là có mà. Bởi vì em cũng yêu anh chứ gì.



...



Giấc mơ thấy nó hiện lên. Nó mặc bộ váy tím nhạt xinh xắn dài ra ở phần đuôi. Tóc nó cũng có đôi chút thay đổi. Đến vai,đen dài bay bay theo làn gió nhẹ thoảng hương của cái nắng bắt đầu mùa hạ.



Hoa anh đào trong giấc mơ hiện lên. Những cành hoa khẽ mong mang rơi lả chả. Nó chạy tung tăng với nụ cười trong bức ảnh hắn treo ở tường đối diện mình. Hắn sợ hắn sẽ quên nó. Lúc nào hắn cũng mang theo mình hình bóng của nó.



{Hôm nay em đi dự tiệc sao?}_ Hắn sợ nó biến mất đứng đấy hỏi.



{Không.}_Nó lắc đầu_{Hôm nay là ngày em kết hôn}



{Kết hôn?}_Hắn tròn mắt._{Kết hôn sao lại mặc đầm màu tím.}



Nó lại cười. Chưa bao giờ nó cười tươi như hôm nay.



{Em thích sự khác biệt.}



Hắn bật cười nhìn nó.



{Vậy chú rể là ai?}_Là anh đúng không?



Nó quay lưng chạy đến một chàng trai có vóc dáng men không kém gì hắn. Hắn cố gắng nhìn thật kĩ người con trai ấy. Nhưng càng cố gắng thì hắn càng không thể thấy rõ chàng trai ấy được.



{Anh ấy là chồng của em ở thế giới bên này.}_Nói rồi nhó quay sang cười tươi với chàng trai. Bỏ mặc hắn đứng đấy._{Ở bên đấy cũng phải hạnh phúc với người khác đi anh nhé. Hai chúng ta đã là hai thế giới khác rồi. Em ở bên này rất hạnh phúc.}



.....



-"Không...Anh sẽ không buông em đâu. Đừng bỏ anh,Nhật. Anh yêu em. Đừng yêu người đấy."-Hắn mê man.-"Lam Minh Nhật. Em có quay lại cho tôi không?"




Một cô bé khoác lên mình chiếc áo choàng màu đen bao phủ cả mặt. Ánh sáng mặt trời rọi vào đôi môi đỏ mộng của cô bé đứng đấy. Sống mũi cao cao thở nhẹ nhàng.



Cô đứng trước mộ của Lam Minh Nhật. Sâu thẳm ngắm thứ gì đó ở tấm ảnh của nó. Màu xanh rêu long lanh ấy bây giờ không còn nữa. Hôm nay là sinh nhật của Lam Minh Nhật.



Nhưng rấ tiếc,tôi phải xin lỗi rồi. Tay cô khẽ đưa lên nhấc khung ảnh kia. Con nhóc tomboy nở nụ cười thiên thần biến mất.



Tôi đến đây không phải thăm. Mà là để lấy lại tấm ảnh này.



..........................................................



Vừa tắt xe trước mộ. Điều mà mọi người mong chờ nhất là được ngắm nụ cười của nó.



Nhưng...



Khi chạy đến với ai nấy vẻ mặt vui lên thì họ không thấy nụ cười của nó đáp lại đâu.



Ngôi mộ trống trơn. Lá khô rơi rụng rực bay bay. Tấm ảnh biến mất.



Nó biến mất vào ngày sinh nhật.



-"Lam Minh Nhật."-Hắn gọi tên nó. Em đi đâu rồi?



-"Có...có...chuyện gì xảy ra vậy?"-Thái Mỹ Hoà ôm lấy em.



-"Không...biết."-Em lắc đầu. Tấm ảnh trong im lặng mà bay đi đây rồi



-"Thằng khốn nào lấy tấm ảnh vậy?"-Chàng sồn lên.



-"Á đù.."-Mấy giờ rồi gã (-_-).



Anh với cô im lặng quan sát. Có chuyện gì đấy rất lạ. Vào ngày sinh nhật của mình nhân vật chính tự biến mất sao? Vô lí. Có ai đó đã mang Nhật đi. Nhưng người đấy là ai?