Ai Mới Là Con Trai

Chương 38 : Tắt điện

Ngày đăng: 01:39 22/04/20


Nàng đỏ mặt nhìn anh đang nhìn mình bằng ánh mắt kì quặc nhưng mộng mị xen lẫn chút lãng mạn của một người con trai mang đến cho người con gái chút tình cảm gì đó.



Lại giỡn mặt.



-"Mày đang giỡn mặt với Hoàng Minh Thụy tao đấy hả?"-Nàng lườm yêu anh.



-"Ban nãy tớ đã nói rồi. Tớ đâu có giỡn."-Anh lại rạng nụ cười đấy.



Nó nhìn sang nhỏ đang lủng củng với đôi giày cao gót kia bật cười thành tiếng.



-"Cũng lủng củng mà cười người ta."-Hắn lỡ mồm nói nhỏ cho nó nghe.



-"Cái gì?"-Nó gừ lên làm hắn lạnh cả xương sống.



-"Không có gì."-Hực...hực...hực...một lần nữa tiếng nấc cụt vì "dị ứng" với con gái lại vang lên làm cắt đứt không khí giữa nó và hắn. (Hắn: t/g làm e bị quê với cô ấy đấy nha......t/g: mế quê chứ chuôi hổng có quê à >.



Nó đưa bản mặt (-_-) này nhìn hắn rồi buông lỏng tay ra. Khát nước thì nói khát nước đi,còn tỏ vẻ ta đây.



-"Tao mệt rồi. Đi nghĩ đi."-Nó nhẹ nhàng đến cuối đại sảnh ngồi nhìn xung quanh. Có lẽ mọi người bây giờ đang chìm trong sự lãng mạn nên cũng không ai để ý đến ai,chỉ lo cho mình.



Hắn nhún vai đi theo,đặt đít ngồi cạnh nó đang vòng tay trước ngực nhìn xung quanh.



-"Ăn chút gì đi."-Hắn xiên thìa vào chú tôm được bóc vỏ sẵn đưa trước miệng nó.



Nó nghi ngờ nhìn sang hắn đang ân cần chăm sóc mình. Sao thằng này hôm nay có chút lạ vậy nhỉ? Thật không thể hiểu nổi có gì trong đầu đen của hắn.



-"Mày....?"-Nó lườm hắn.



-"Sao?"-Hắn cười tươi như hoa nhìn nó.



-"Định bỏ thuốc mê tao đấy hả?"-Câu hỏi hay rồi đấy cô em.



-"Sặc...."-Hắn ho sặc sụa với câu hỏi của nó. Bộ nó đang nghĩ mình là tên biến thái đấy hả trời. Đờ mờ!!



-"Sao?"-Nó hét lớn.



Hắn nhìn xung quanh coi thử ai có để ý với tiếng hét đó không rồi cho nguyên con tôm vào mồm nó.



Nhỏ hết để ý nó rồi để ý nàng rồi lắc đầu. Cũng mệt, rủ chàng đến chỗ nó và hắn đang ăn ngồi nghĩ chơi. :3 :3



-"Đi ăn không rủ."-Nhỏ đặt đít xuống gắp ngay miếng mực đưa vào mồm nhai ngon lành.-"Sao người Việt chúng ta nấu ngon thế nhỉ?"



-"Cả đất nước này,người Việt nào cũng có tài nấu ăn,riêng ba tụi mày là đéo có cái gì là ngon lành cả."-Răng nhai thịt mồm nói chuyện,mắt nhìn thức ăn là chàng. (Nhỏ: chàng hám ăn hơn tui sao t/g lại nói giống nhau....t/g: cô cũng chưa tới giờ....nhỏ: *gãi đâu* hì hì)



-"Cái gì?"-Nàng từ đâu xuất hiện dính bạt tai lên chàng chính hiệu tức tốc.



Khụ....khụ...



Trời đánh còn tránh bữa ăn. Sao cứ nhầm mình tại bữa ăn mà đánh vậy nhỉ?



Chàng thả lát thịt bò xuống nhìn lên nàng đang chuẩn bị dơ bạt tai thì anh nắm lại.



-"Lo ăn đi."



Chàng tròn mắt hình @ nhìn anh đang bảo vệ nàng. Cái thằng phản bội cả mình đúng là ở riết với nhau tình cảm sẽ nhạt nhoà.
Phụt.



Bỗng điện khắp phía tắt nhanh chóng làm mọi người trong đại sảnh hoảng loạn nói ầm lên.



Bóng tối ngày càng bao quanh. Nỗi sợ hãi của nàng chính là thứ này. Nàng đi loạn xạ quanh bàn mà không thấy ai kể cả nó và nhỏ.



Bất ngờ một cánh tay lớn cầm lấy nàng,kéo nàng vào lồng ngực ôm lại,không cho nàng loạn xạ với nỗi sợ nãy nữa.



Hoàng Minh Long,em quá đáng lắm! Dám đem cả điểm yếu của chị ra trêu đùa.



Nàng giật mình thở dốc không biết người đang ôm mình là ai mà hai cánh tay ngày càng xiết chặt lại với nhau hơn.



-"Ai vậy?"



-....



-"Nói đi chứ."-Nàng thở dốc. Bóng tối đã là nỗi sợ vậy người kia cũng là nỗi sợ thứ hai.-"Nói đi chứ."



Nàng nắm lấy tay người đang ôm,có thứ gì đó trên tay người này,là sợi dây chuyền của mình. Nó rơi ra từ khi nào vậy?



-"Sợ bóng tối thì im lặng đi."-Là giọng ấm áp của anh phủ chùm quanh cổ nàng làm nàng có cảm giác ngượng hơn bao giờ khác.



-.....



Hắn tự nhiên ôm chầm lấy nó cứng ngắt làm nó khó thở đến mặt tím dần lên. Cái thằng làm như mình sợ bóng tối vậy. Công nhận sao có nhiều người ảo tưởng vây quanh mình vậy nhỉ? Anh là chế trơ trẻn của cái trường này,chàng là một trong những mỹ nam nhệ nhất hành tinh,riêng hắn là thánh ảo tưởng leverr max max của max max.



-"Mày làm tao ngạt thở đấy."-Nó quay sang thộn hắn làm hắn lưu thông nhanh chóng.



Hắn ôm bụng rên rỉ,một mắt nhắm một mắt mở.



-"Có cần mạnh tay vậy không?"



Về phía nhỏ cũng không kém phần vui vẻ. Cái bụng chàng không đáy vẫn cứ ăn cho dù là cup điện hay sao đi chăng nữa.



Nhỏ bực mình ngồi cạnh khi nghe thấy tiếng nhai ngoằn ngặp và nuốt từ mồm chàng.



Bộp.



-"Aa..."-Chàng suýt xoa.



-"Ăn ít thôi."-Nhỏ nhăn nhó.



-"Điếu."-Chàng cong môi.



-"Vậy thì đợi có điện lại rồi ăn."



-"Biết khi nào?!"-Chàng vẫn nhai.



Bộp.



-"Sao cứ đánh tao hoài vậy?"



-"Mày không biết ăn trong bóng tối là học ngu à?"