Ai Mới Là Con Trai

Chương 92 : Sống một cách hoàn hảo

Ngày đăng: 01:40 22/04/20


Sân bóng rổ của trường. Một mình nó đứng chơi,không có ai làm phiền hay sự ồn ào.



Nó suy nghĩ về những câu nói của nhỏ ban nãy.



{Tao thích Phùng Gia Bảo thật sự. Nhưng có lẽ tao nhận ra quá muộn. Không hiểu sao khi hắn nói đấy chỉ là một trò đùa. Tao co thắt tim lại. Lòng tao không như thể không chấp nhận sự việc này. Nhưng làm sao tao có thể nói cho hắn biết khi hắn chỉ coi đó là một trò đùa chứ.}



-"Thằng khốn."-Nó tức giận ném quả bóng từ đằng xa đến.



Lọt rổ.



Bộp...bộp...bộp



Tiếng vỗ tay khen ngợi ở đằng xa vang lên. Nó quay lại thấy em đang đỏng đảnh đứng ở đấy cười nhìn nó.



Nó không quan tâm,quay lại vẫn tiếp tục ném bóng vào mục đích.



-"Chị Nhật chơi hay quá đi."



-"Ờ."



Em quay sang nhìn nó với ánh mắt suy tư. Trong em có một tâm trạng nào đó khó nói. Nó biết mà không cần nhìn đến em.



-"Chị...thấy...em thế nào?"



Nó ngừng chơi bóng rỗ,không nhìn em mà lấy lại nhịp thở của mình.



Thấy em thế nào sao?



-"Chị không quan tâm."-Nó thẳng thờ.-"Nhưng chị muốn nói với em rằng. Nếu một ngày nào đó em nảy sinh tình cảm với Lam Minh Hoàng.-"Nó cười nhẹ nhìn em.-"Chị rất vui và chị mong hai đứa có thể đối xử tốt với nhau. Chị cảm thấy em là một cô bé rất tốt. Nhưng chị biết trong em cũng có cái xấu. Chị không quan tâm. Chị đang xem em sẽ làm gì để mọi người nhìn vào thấy em là người hoàn hảo. Không ai hoàn hảo cả,chỉ có họ sống một cách hoàn hảo thôi."



Nó đi nhanh ra cửa. Con người nó có lẽ đã trưởng thành rất nhiều. Sự thèm khát tình thương của ba mẹ cũng dần mòn đi. Nó đã cứng rắn hơn tất cả. Nhưng mấy ai có hiểu,càng cứng rắn,càng mệt mỏi không?



Em dỏ hoe mắt nhìn theo bóng nó. Đáng lí ra chị phải quan tâm em nhiều hơn chứ. Bởi vì em là người xấu.



-"Em xin lỗi."



......…………………………………………



-"Uống đi."-Cô đưa trước mặt gã hộp sữa.



Gã nhẹ nhàng cười nhận lấy,tay đưa lên xoa đầu cô. Cô đáp trả nụ cười đó lại,tay nhẹ nhàng nắm tay gã đặt xuống.




-"Alo?"-Cô nhấc máy.



-"Cô mau qua công ty giải quyết vấn đề lớn này đi. Ông bà chủ sang Ý nên không ai đảm nhiệm cả."



Cô bật người đi qua đi lại không hiểu người mình bắt đầu có cảm giác lo lắng.



-"Tôi đến liền."



Nói rồi cô bắt ngay chiếc taxi đến công ty của ba mẹ mình. Vừa đến cửa cô bắt gặp ngay dáng người giống hệt nó.



Giống hệt Lam Minh Nhật. Nó mặc chiếc áo màu đỏ,đội mũ len,đeo cặp kính râm,quần bó sát với đôi giày bata.



Cô đưa mắt nhìn theo. Định chạy đến hỏi nó đi đâu vào đây. Chưa kịp nói gì,nó quay sang cười nữa miệng chào cô.



-"Sao hôm nay Nhật lạ vậy nhỉ?"



Vụt tắt hẳn,nhân viên từ trên xuống dưới chạy ào ra với vẻ hấp hối cung kính chào cô.



-"Tuyền."-Quản lí chạy nhanh ra với vẻ lo lắng nhìn.



-"Sao ạ?"-Cô không hiểu nhìn xung quanh.



-"Tất cả tài liệu,danh sách,giấy tờ của công ty bị ăn trộm hết rồi."



-"Sao?"-Cô giật mình chạy nhanh lên phòng máy của công ty.



Bàng hoàng té xuống đất. Lại là Lam Minh Nhật làm. Không thể nào. Lam Minh Nhật mở tất cả tài liệu lấy hết,không chừa một thứ gì.



Sẽ như lần trước thôi.



Cảnh sát đến nhanh chóng. Cô nghiêm túc bảo mọi người điều tra rõ dấu vân tay.



Mọi thứ điều hiện lên hình ảnh nó. Điều xuất hiện hàng loạt Thái tên Lam Minh Nhật.



Chuyện gì đang xảy ra.



Cô nhớ đến chuyện ban nãy. Vừa bước cửa,bắt gặp ngay bóng dáng nó,trên tay còn một đống giấy.



-"Lam Minh Nhật."-Giọng cô lạnh băng.