Ai Mới Là Con Trai

Chương 99 : Hỗn loạn

Ngày đăng: 01:40 22/04/20


Anh với chàng chạy đến khoác vai hắn bỉu môi.



-"Thì ra anh Quân nhà ta mất tích mấy ngày nay là đi tìm bí mật về Sia."



Hắn vòng tay trước ngực bỉu môi lại.



-"Hưm...Hưm..."



Anh với chàng cảm nhận được sự chảnh không hề nhỏ từ hắn. Xô hắn ra bên cửa khoá chặt lại không cho hắn vào.



Tin....tin...tin



Hắn gọi điện cho chàng.



-"Mở cửa cho tao mau."



Nhắn tin cho anh.



[Mở cửa không thằng khốn]



Gã thở dài nhìn em trước mắt. Thì ra em ấy cũng khá là bất hạnh. Vì mình đã là dụng cụ đắt tiền của chủ nhân nên phải đi làm vất vả và im lặng đau khổ trong thân tâm.



-"Làm ơn hãy cứu em."-Em thét lên.-"Mọi người đang lục em ở vùng đất này để giết chết em."



Nó nghe xong,cơn thịnh nộ trong lòng lớn dần. Trương Ngọc Bích quá bỉ ổi. Bà ta sẽ trả giá cho việc này.



-"Trước khi quá muộn phải chạy trốn thôi."-Cô hối thúc.-"Tụi mình quá nhỏ để chống cự lại bọn kia."



Hắn đập mạnh cửa với vẻ hối thúc.



-"Mở cửa ra nhanh lên."



Nàng đánh anh vài phát.



-"Sao anh lì vậy. Nó bảo mở ra thì mở ra đi."



-"Anh chỉ đùa chút thôi mà."-Anh cười mếu nói chuyện với nàng.



Anh vừa mở cửa,hắn không nói gì nắm lấy tay em kéo ra.



-"Chạy đi. Mấy bọn của Trương Ngọc Bích đến cổng tìm em rồi đấy."



Em run rẩy nắm lấy tay hắn mếu máo.



-"Em...rất...sợ."



Nó ôm lấy bả vai em động viên.



-"Có chị ở đây."
Phim đóng xong,cảnh sát bấy giờ mới đến. Mấy tên đầu đàn bỏ chạy,mấy tên bị cả bọn đánh thì bị bắt tất cả.



Nhỏ và nàng thương tích đầy mình lê lết không nổi bất tỉnh ngay tại chỗ.



-"Phong....Thuỵ."-Anh với chàng rối bời chạy đến cạnh nhỏ và nàng.-"Mày (em) mau tỉnh lại đi."



.................................................................



Choang.



Chú nó đập chai rượu trị giá 2000 U.S.D xuống nền với khuôn mặt giận dữ cùng người phụ nữ trước mắt.



Mẹ nhóc ngồi lặng lẽ ở đấy chắp tay cầu nguyện cho nhóc mau mau tỉnh dậy. Lam Minh Hoàng,nhất định con không được có chuyện gì. Con mà có mệnh hệ gì thì người mẹ này sẽ không sống nổi mất.



-"Tại sao bà lại lừa dối tôi?"-Chú bắt lấy bà vai bà.



Bà mếu máo quỳ xuống cầu xin chú nó. Trông bà lúc này thật phúc hậu,thật vô tội và hiền lành như một người mẹ tần tảo nuôi con.



-"Xin ông...xin ông hãy tha thứ cho tôi. Tôi...rất sợ cảm giác bị bỏ rơi. Xin ông hãy nể tình tôi mấy năm qua mà cho tôi và thằng Hoàng cơ hội được không?"



Chú nó lắc đầu nhìn bà. Tha thứ sao? Không hề. Tôi đã yêu bà rất nhiều nhưng tại sao bà lại lừa dối tôi suốt nhao nhiêu năm qua cơ chứ. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bà.



-"Đi ra khỏi nhà tôi ngay."



Bà ngừng thở nhìn lấy ông. Lắp bắp cầu xin muôn vàn nước mắt.



-"Đừng đừng."



Chú không chịu nổi nắm lấy khuỷa tay bà kéo ra tận cổng xô bà té nhào ra cửa.



Bà quay lại ôm lấy tay ông nài nỉ.



-"Làm ơn đừng bỏ rơi hai mẹ con tôi được không? Hãy cho tôi một cơ hội. Một cơ hội. Tôi hứa sẽ làm một người vợ tốt,mẹ hiền,thím đảm đang. Tôi hối hận rồi ông."



Chú nghĩ đến những việc bà làm không ngừng đau lòng. Mắt đỏ hoe. Lam Minh Nhật,đứa cháu của mình đã phải chịu biết bao tủi nhục,cực khổ và chắc con bé đã rất đau lòng. Tại sao mình là chú nó mà không biết đến nó cảm giác ở căn nhà này như thế nào. Anh chị ở trên hãy chứ trách móc em. Em đã không tốt,đã cứ tưởng rằng gia đình chúng ta đã rất hạnh phúc. Và em chỉ biết kiếm tiền.



Tiền.



Tiền.



Là cái thứ rác rưởi gì mà làm con người mù quáng quá vậy.



-"Lấy gì để tin bà đây?"



Nói rồi,chú bước vào đóng cửa lại. Nếu một ngày chú biết sự thật thì chú sẽ làm gì. Sẽ giết chết cô ấy. Nhưng chú không làm được. Bởi vì chú rất thương bọn họ. Thương đứa con trai không mang dòng máu của mình,yêu người vợ độc ác mưu mô ấy.



Lam Minh Nhật. Chú xin lỗi con nhiều lắm.