[Ái Nô Hệ Liệt] Ách Nô

Chương 1 :

Ngày đăng: 04:40 19/04/20


Mặt trời dần lặn xuống ở nơi thôn dã. Trốn trong bụi cỏ xanh đã bị nhuộm thành màu vàng, bầy côn trùng mùa hạ bắt đầu rộn ràng cất tiếng kêu.



Vân Thiều Lỗi trong miệng cắn một cây cỏ dại, tay phải nắm con ngựa, tay trái cầm Tương Mãn Ngọc Thạch bảo kiếm, chậm rãi bước trên con đường núi nhỏ hẹp quanh co. Đi được một đoạn, hắn từ trong vạt áo xuất ra bản đồ, thản nhiên mà nhìn một chút, sau đó lập tức thu hồi. Khoảng cách đến thị trấn tiếp theo chỉ còn một đoạn ngắn, hắn tin tưởng có thể đến nơi trước khi trời tối. Thời gian cũng không gấp gáp, Vân Thiều Lỗi cứ thế thản nhiên tự tại mà bước đi.



Vù vù vù! Từ trong đám cây cối rậm rạp hai bên đường truyền đến tiếng xé gió, Vân Thiều Lỗi nhạy cảm mà dừng lại cước bộ, sườn nhĩ  lắng nghe – Cheng! Cheng! Vù! Vù!



Vân Thiều Lỗi hành tẩu gian hồ đã lâu, kinh nghiệm nói cho hắn, đây là tiếng vang của kiếm khách đang chém giết lẫn nhau.



Có muốn hay không đi vào tìm tòi đến tột cùng đây? Vân Thiều Lỗi còn đang do dự, dồn dập cước bộ đã hướng hắn bên này di động, tay hắn cảnh giác mà đặt lên chuôi kiếm. Sau một khắc, một mạc thân ảnh nhỏ gầy tử bụi cỏ đi ra.



“Hả…” – Người nọ khẽ gọi, ngã sấp xuống mặt đường dầy bùn đất ngay trước mặt Vân Thiều Lỗi.



Vân Thiều Lỗi tập trung nhìn vào, đó là một gã thiếu niên ước chừng mười bốn tuổi, hắn trên người xiêm y rách nát, tóc rối bù, cả người thoạt nhìn vừa gầy lại vừa đen.



Vốn là tên khất cái sao? Vân Thiều Lỗi thầm nghĩ.



Thiếu niên kia tựa hồ lúc rơi xuống đất động phải cánh tay bị thương, hắn bưng bả vai giãy dụa đứng lên. Vân Thiều Lỗi nhíu mày, coi như nhìn không thấy, tiếp tục đi về phía trước. Hắn luôn luôn không có đồng tình trái tim, người khác thống khổ cùng hắn không quan hệ.



Thiếu niên kia ngẩng đầu, nhìn thấy Vân Thiều Lỗi trang phục kiếm khách, hắn vô thần đôi mắt đột nhiên mở to, hiện lên một tia hy vọng, té ngã nhào đến dưới chân Vân Thiều Lỗi, lôi kéo Vân Thiều Lỗi y bào, ê a phát ra âm thanh.



“Bẩn chết, cút ngay.” – Vân Thiều Lỗi nhíu lại đôi mi anh tuấn, lãnh khốc mà đem hắn đá văng ra.



“Hả y! Hả! Hả hả hả!” – Thiếu nên vậy mà chưa từ bỏ ý định, tiếp tục bò dậy, chỉ vào rừng cây bên kia, giương miệng gọi.



Tiểu tử này chẳng những dơ bẩn xấu xí, lại còn câm điếc? Vân Thiều Lỗi hoàn toàn không nghĩ cùng hắn dây dưa, lần nữa đem đối phương đá xa xa, xoay người bỏ đi.



Thiếu niên bị đá vào bụng, đau đớn quỳ trên mặt đất. Trong rừng cây truyền đến tiếng thét thê thảm chói tai, thiếu niên nghe xong cực kỳ hoảng sợ, hắn thân thể đã không còn khí lực thế nhưng vẫn một mình chạy trở vào trong bụi rậm.



Thanh âm vừa rồi như thế nào thảm thiết. Vân Thiều Lỗi di chuyển không được bao xa, tâm ẩn lên chút xót xa, hơn nữa, lòng hiếu kỳ nổi dậy, hắn quay đầu ngựa đi theo hướng ngược lại.



Hắn đi tới một bãi bùn đất trống trãi, nhìn thấy đất nhuốm đầy huyết cùng vài cổ thi thể. Những thi thể này đều che mặt, hơn nữa tứ chi tất cả bị chém thành từng đoạn, Vân Thiều Lỗi bay qua một khối trong đó xem xét, người nọ trên người cũng không có dấu hiệu của bất cứ môn phái nào, xem bộ dáng vốn là một toán thích khách thần bí.



“Hả – Hả – “  – Thiếu niên quỳ gối trước một lão nhân áo xám tru lên. Lão nhân thê thảm trên người chằng chịt vết đao kiếm đả thương, hắn trong tay nắm chặt thanh kiếm đầy máu, xem ra đã trải qua một phen ác chiến. Vân Thiều Lỗi đi qua, dò xét mạch tượng của hắn – mặc dù yếu ớt, nhưng lão nhân vẫn chưa tắt thở. Vân Thiều Lỗi lập tức phát hiện đôi môi của hắn thâm đen, đây là trúng kịch độc biểu hiện!



Vân Thiều Lỗi vội vàng lui ra phía sau vài bước để ngừa bị nhiễm thượng.



Thiếu niên câm điếc nhìn thấy Vân Thiều Lỗi, kích động mà hướng hắn khấu đầu, tựa hồ đang cầu khẩn hắn cứu vớt lão nhân. Vân Thiều Lỗi chán ghét nói: “Ngươi cầu ta cũng vô dụng, hắn đã bị thương thành như vậy, thần tiên cũng không có biện pháp.”



Thiếu niên thế nhưng vẫn tiếp tục khấu đầu, Vân Thiều Lỗi khộng định gánh phiền toái, đang muốn xoay người bỏ đi, chợt nghe lão nhân đang hôn mê phát ra tiếng rên rỉ. Thiếu niên vẻ mặt ngấn lệ quay lại, lão nhân cầm lấy tay hắn nhẹ hô: “Lâm Nhi…”



Còn chưa có chết?



Vân Thiều Lỗi vốn còn một tia lương tri, bất đắc dĩ đi trở lại xem một chút. Lão nhân thấy Vân Thiều Lỗi nhất thời hai mắt trừng lớn, cố gắng thu thập toàn thân khí lực, trong lòng rút ra một quyển sách thật dày.



“Cho ta?” – Vân Thiều Lỗi hồ nghi mà tiếp nhận.



Sách này bên ngoài không có đề mục, Vân Thiều Lỗi mở ra nhìn thoáng qua…



Đệ nhất chương “Thủ thất pháp”: hai mắt khẽ nhắm, nhĩ không nghe, bài trừ hết thảy tạp niệm, ý chí tập trung vu đan điền…



Đây chính là nội công tâm pháp thượng thừa! Có thể trên diện rông nâng cao nội lực! Vân Thiều Lỗi kinh ngạc nhìn lão nhân, đối phương biết tâm tư của hắn, miễn cưỡng cười nói: “Thiếu hiệp…ta đem bí kíp này tặng cho người…thỉnh cầu người giúp ta một việc…”




Vân Thiều Lỗi vén màn, đứng dậy đi ra. Hắn ở cái chuồng phía sau sân tìm được Phượng Du Lâm. Đối phương đang cho con ngựa của hắn uống nước.



“Này, đừng chạm vào ngựa của ta.” – Vân Thiều Lỗi đem tay người nọ hất ra. Con ngựa này của hắn là truyền vi Lý Thế Dân năm đó nam chinh bắc chiến, rong ruổi sa trường, là một trong sáu thuần tuấn “Trắng móng điểu”. Con ngựa trời sinh tính khí  cương liệt, người bình thường chưa đi tới gần nó nửa bước sẽ bị nó đá cho mấy đá.



Di? Vân Thiều Lỗi đang muốn xoay người đi thế nhưng kinh ngạc mà nhìn chằm chằm Phượng Du Lâm, hắn cư nhiên có thể cho nó uống nước? Không bị nó đá?



Phượng Du Lâm bị nhìn chằm chằm, không tự chủ mà cúi đầu. Thật sự là sửu nhân quái lạ! Vân thiều Lỗi nhìn bộ dạng của hắn trái tim lại sinh chán ghét, cũng chẳng muốn tìm xem nguyên nhân, đem ngựa dắt ra.



“Đi thôi.”



Vân Thiều Lội cũng mặc kệ Phượng Du Lâm có ăn điểm tâm hay không, dắt ngựa đi rồi. May là Phượng Du Lâm sáng sớm tại phòng bếp tìm được đồ vật lấp đầy bụng, nếu không không tránh khỏi chịu đói.



Lúc đi đường, Vân Thiều Lỗi cưỡi ngựa đi phía trước, Phượng Du Lâm nho nhỏ ở phía sau đuổi theo. Cứ như vậy đi hai canh giờ, Phượng Du Lâm mệt đứt hơi, suýt chút nữa không theo kịp. Vân Thiều Lõi rốt cuộc từ bi, cho hắn nghỉ ngơi. Hai người dừng lại chốc lát bên một quán trà nhỏ.



Phượng Du Lâm như trước không được phép ngồi ăn cùng bàn với Vân Thiều Lỗi. Hắn bưng một chén cơm trắng, bỏ lên vài đồng thịt heo rau cỏ, ngồi xổm một bên quán trà. Bất quá, đối với hắn đãi ngộ như vậy đã là tốt lắm rồi. Theo dưỡng phụ – cũng chính là lão nhân đã chết kia – đi đường, vẫn là ăn cơm bữa đói bữa no, thỉnh thoảng thình lình xảy ra thích khách, hắn khó có thể an ổn ăn hết một bữa cơm. Hắn đang cầm cơm, lòng tràn đầy vui mừng mà cảm tạ.



Vân Thiều Lỗi nhìn hắn bộ dạng keo kiệt, càng cảm giác hắn không có khả năng là hậu duệ hoàng tộc. Nhưng là, lão nhân đã chết kia không đâu bịa chuyện lừa gạt hắn. Rốt cuộc trên người Phượng Du Lâm có cái gì bí mật? Xem ra tạm thời không biết được rồi.



Hai người sau khi ăn cơm tiếp tục chạy đi. Đi được một đoạn đường, Vân Thiều Lỗi rất nhanh phát hiện bọn họ bị theo dõi. Đối phương có ít nhất ba người, hơn nữa hành sự  rất cẩn thận. Nếu không phải con ngựa của hắn cước bộ nhẹ nhàng, hắn hoàn toàn khó có thể phát hiện.



Vân Thiều Lỗi đoán người theo dõi vốn là vì Phượng Du Lâm mà tới, hắn quyết định tạm thời án binh bất động, xem đối phương đến lúc nào thì ra tay.



Trước khi bầu trời tối đen, bọn họ đã tới một tiểu xá trên đường, để ý người vẫn luôn giữ khoảng cách ngoài hai mươi trượng, ẩn dấu cẩn thận, mà theo dõi bọn họ.



Tiểu xá chưởng quỹ thân thể cường tráng, cước bộ nhẹ nhàng. Vân Thiều Lỗi thấy hắn, cung kính kêu: “Lộ tiền bối, đã lâu không gặp.”



Lộ chưỡng quỷ mỉm cười gật đầu, mời bọn họ đi vào.



Lúc ăn cơm, Vân Thiều Lỗi phân phó tiểu nhị đưa thức ăn đến phòng hắn, cũng là lần đầu tiên cho Phượng Du Lâm cùng hắn dùng cơm. Đối phương sau khi nghe xong yêu cầu của hắn, không nói cũng biết có bao nhiêu kinh ngạc. Phượng Du Lâm xuất phát từ tự ti, liều mạng lắc đầu cự tuyệt.



Vân Thiều Lõi chẳng muốn theo hắn dây dưa, một mắt trợn trắng, cầm chén nhét vào tay hắn rồi không để ý nữa mà ngồi trở lại vị trí.



Phượng Du Lâm không thể làm gì khác hơn là cầm cơm trắng, cô độc mà ngồi ăn ở góc tường. Vân Thiều Lỗi một bên gắp rau, một bên chú ý động tĩnh của người nọ. Hắn lúc này mới phát hiện giày trên chân Phượng Du Lâm đã nát, cũng không biết hắn đã đi đường bao nhiêu, cả hai chiếc đều rách nát không chịu nổi, ngay cả tất cũng không còn nguyên vẹn, ngón chân hắn nhất định cũng bị thương, loang lở vệt máu chảy.



Vân Thiều Lỗi nhìn nhìn, tâm lý lại có chút không đành lòng. Hắn buông bát, đi ra ngoài nói gì đó với tiểu nhị. Một lát sau, điếm tiểu nhị cầm thuốc mỡ và một đôi giày vải hoàn toàn mới lại. Vân Thiều Lỗi đem mấy thứ này ném vào tay Phượng Du Lâm, đối với vẻ mặt kinh ngạc của hắn, nói: “Chính mình thượng dược xong đem giầy vải đổi lại.”



Nói xong, Vân Thiều Lỗi như không có việc gì, đi trở lại bàn dùng cơm. Phượng Du Lâm đang cầm thuốc mỡ cùng dép lê, ngơ ngác mà nhìn hắn, tâm lý tràn đầy nồng đậm cảm kích.



Sau khi thức ăn được dọn đi, Vân Thiều Lỗi đưa ra yêu cầu khiến Phượng Du Lâm càng ngạc nhiên hơn: “Đêm nay ngươi nhân tiện ngủ ở chỗ này.”



“Ách?” – Phượng Du Lâm trố mắt đứng nhìn.



Vân Thiều Lỗi chỉ ngón tay hướng cái ghế bên tường, khẩu khí lạnh lùng mà nói: “Ngươi ngủ nơi đó. Bây giờ ta tắm rửa, ngươi trái lại không được chạy loạn.”



Phượng Du Lâm nào dám từ chối, vội vàng gật đầu đáp ứng.



Vân Thiều Lỗi thoải mái mà ngâm mình trong mộc dũng, suy nghĩ xem thích khách khi nào sẽ ra tay. Lại nói, hắn thật lâu không có hoạt động gân cốt, tâm lý không khỏi nóng lòng chờ mong.



Vân Thiều Lỗi tắm rửa xong đi ra, Phượng Du Lâm đã nằm cuộn người trên ghế ngủ thiếp đi. Mặc dù đang là mùa hạ, gió đêm vẫn là lạnh lẽo thấu xương. Vân Thiều Lỗi nhìn Phượng Du Lâm sợ lạnh thân thể gầy yếu lui thành một đống, không nghĩ ngợi mà lấy nhất kiện y bào khoác lên người hắn. Khi hắn ý thức được mình vừa rồi làm cái gì, Vân Thiều Lỗi cũng có chút ngạc nhiên. Bất quá hắn không lo lắng lắm, tiếp theo thổi tắt nến, cũng nằm lại giường.