[Ái Nô Hệ Liệt] Ách Nô
Chương 10 :
Ngày đăng: 04:40 19/04/20
Buổi tối, Mai Sĩ Hoa cùng Triệu Linh Nhi đã trở lại, duy nhất Vân Thiều Lỗi là không thấy, bọn họ cũng không nói hắn đi về nào, chính là dân Phượng Du Lâm không cần lo lắng. Khả Phượng Du Lâm như thế nào có thể không lo lắng? Hắn chạy đến phòng Vân Thiều Lỗi, trắng đêm không ngủ, chờ đợi hắn trở về.
Đến hừng đông, Phượng Du Lâm ghé vào trên bàn cơ hồ ngủ rốt cục nghe thấy được tiếng mở cửa. Hắn lập tức bừng tỉnh, chỉ thấy Vân Thiều Lỗi thần sắc mê mang đứng ở ngoài cửa. Phượng Du Lâm bước nhanh hướng hắn đi qua, rõ ràng nghe thấy mùi rượu trên người đối phương bay tới.
Vân Thiều Lỗi sắc mặt vi huân, không khách khí mà đem thân thể nặng nề đặt ở trên vai Phượng Du Lâm nhỏ nhắn. Phượng Du Lâm cố hết sức nâng hắn đi đến bên giường, Vân Thiều Lỗi men say dần dần dày, ngốc hồ hồ cười, lôi kéo hắn ngã vào trên giường.
“Lâm nhi......” – Hắn xoay người đè Phượng Du Lâm, áp trán lên trán hắn, say khướt hô, “Lâm nhi...... Lâm nhi...... Tiểu bảo bối của ta......”
Phượng Du Lâm mặt đỏ như trứng luộc, ngượng ngùng mà đem Vân Thiều Lỗi đẩy ra. Đang muốn đứng dậy châm trà, Vân Thiều Lỗi từ sau đem hắn xả quay về trong lòng ngực, dùng sức ôm hắn lung tung hô: “Bảo bối nhi...... Bảo bối của ta Lâm nhi...... Không cần rời đi ta......”
Phượng Du Lâm ngượng ngùng quay đầu, vừa vặn bị hắn hôn. Vân Thiều Lỗi say sưa hút môihắn, đầu lưỡi linh hoạt vói vào miệng hắn, quấn lên cái lưỡi trúc trắc của hắn.
“Ân......” – Phượng Du Lâm bị hắn hôn toàn thân tê dại, vô lực ngồi phịch ở trong lòng ngực hắn.
Vân Thiều Lỗi say rượu nghĩ đến chính mình là nằm mơ, càng thêm kiêu ngạo kéo hắn nằm trên giường. Phượng Du Lâm vứt bỏ chống cự, tùy ý hắn bác quang quần áo lần nhau, tùy ý hắn khẳng cắn toàn thân chính mình.
Vân Thiều Lỗi mê muội liếm ngực hắn, đầu lưỡi quấn lấy một viên tiều quả hồng nhạt kiều diễm ướt át, tiếp theo dùng sức hút lên.
“A...... Ân a......” – Phượng Du Lâm khó nhịn ôm hắn rên rỉ đứng lên, Vân Thiều Lỗi đói khát mà mút tiểu núm của hắn, làm cho nó ở trong miệng mình biến ngạnh biến nhiệt. Phượng Du Lâm khó nhịn xoa đầu nhủ bị bỏ quên bên kia, phát ra từng trận thở gấp.
Vân Thiều Lỗi lại ly khai ngực hắn, ngẩng đầu cùng hắn hôn môi, một bên lấy tay xoa nắn nhữ tiêm đứng thẳng, nửa ngừoi dưới trần trụi đồng thời cùng Phượg Du Lâm ma xát đứng lên. Phượng Du Lâm từ lúc chào đời tới nay chưa thử qua loại này kích thích, hắn xấu hổ nhắm mắt lại, hai chân hợp nhau kẹp lấy lưng áo tinh tráng của đối phương.
Tinh khí hai người trải qua ma xát, rất nhanh hiện ra bán kiều (vểnh) trạng thái, trong suốt yêu dịch cũng theo phía cuối thẩm thấu ra. Vân Thiều Lỗi lôi kéo tay Phượng Du Lâm, nhượng hắn bắt lấy dương cụ của hai người.
“Nắm chúng nó...... Hảo hảo nắm......” – Hắn vừa nói vừa làm cho tay nhỏ bé của Phượng Du Lâm chuyển động đứng lên.
Phượng Du Lâm e lệ tinh khí hai người, Vân Thiều Lỗi say mê thở dài, đồng thời khó nhịn xoay mở cái mông. Hắn lại mở ra tay Phượng Du Lâm, hắn dùng ngón tay dính hỗn hợp thủy dịch của hai người, lợi dụng độ trơn củathủy dịch thuận lợi trạc nhập nhập vào u huyệt chặt chẽ.
“A......” – Phượng Du Lâm đau ngâm đi ra, Vân Thiều Lỗi cúi người hôn trụ hắn, giảo hoạt ngăn chặn hắn tiếng kêu, phía dưới ngón tay tiếp tục cố gắng xâm nhập.
Đợi cho u huyệt đem ba ngón tay đều tiếp nhận, hắn rốt cuộc nhịn không được nhắc hung khí đứng thẳng, xuyên vào bên trong thịt huyệt mềm mại.
Phượng Du Lâm ban đầu không thể thích ứng, đau đến hai mắt đẫm lệ, Vân Thiều Lỗi phải tạm thời dừng lại tiến công, dừng lại ở trong cơ thể hắn. Đến khi Phượng Du Lâm mi tâm không hề rối rắm, hắn rốt cục phóng tâm mà đem chân đối phương đặt lên vai, giúp đỡ thắt lưng mảnh khảnh đứng lên.
“A, a, a, a......” – Phượng Du Lâm cùng hắn luật động phát ra từng trận tiếng kêu ngắn ngủi, Vân Thiều Lỗi ra sức xoay thắt lưng diêu mông, không ngừng ra vào thân thể vừa nhuyễn lại nhiệt.
Bộ vị giao hợp chảy ra chất lỏng dâm tục, tiếng vang phốc thu phốc thu mãnh liệt hình thành. Vân Thiều Lỗi miệng hô: “Hảo thích...... A...... Hảo chặt......”, hắn đem nam cái cơ hồ rút ra, tiếp theo ngoan lực đâm vào đi, khiến cho Phượng Du Lâm ai kêu liên tục. Hắn không quên kích thích đối phương, vươn tay lạp xả tểu tính khí lay động không thọi của Phượng Du Lâm. Phượng Du Lâm trúc trắc chịu không nổi như thế khiêu khích, rất nhanh tiết trong lòng bàn tay hắn. Thời điểm hắn phát tiết, hậu huyệt đồng thời buộc chặt, Vân Thiều Lỗi gầm nhẹ, rốt cục đã ở trong cơ thể hắn phóng ra......
Được đến đầy đủ thỏa mãn, Vân Thiều Lỗi mệt mỏi ngã vào trên người Phượng Du Lâm, nặng nề ngủ. Phượng Du Lâm ôm thân thể rắn chắc đẫm mồ hôi của hắn, trong lòng dâng lên bi ai mãnh liệt, hắn ở trên vai Vân Thiều Lỗi khóc đứng lên.
Chính mình rốt cuộc không có biện pháp cùng Vân Thiều Lỗi cùng một chỗ...... Đành phải dùng phương thức này bồi thường......
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim chóc minh xướng, tia nắng ban mai xuyên qua song sa (vải thưa) tiến vào. Phượng Du Lâm lau đi nước mắt, nhẹ nhàng dời đi thân mình Vân Thiều Lỗi, quan tâm phủ chăn lại cho hắn.
Hắn chịu đựng hạ thân đau đớn, phủ thêm quần áo, tập tễnh ly khai.
Lúc Vân Thiều Lỗi tỉnh lại, trong phòng không lưu lại chút hơi thở nào của Phượng Du Lâm. Hắn dại ra ngồi ở trên giường, không xác định chính mình vừa rồi trải qua một hồi hoan ái rốt cuộc là sự thật hay vẫn là mộng ảo. Nhìn đến chính mình thân hình trần trụi, hắn càng thêm không dám xác định.
Vân Thiều Lỗi rất nhanh xuống giường rửa mặt chải đầu, vọt tới nơi Phượng Du Lâm ở, đang muốn hỏi đến tột cùng. Thị vệ canh giữ ngoài phòng Phượng Du Lâm đem hắn cản lại.
“Thực có lỗi, Vân công tử, Vương phi có lệnh, không được tự tiện cho ngoại nhân đi vào.”
Vân Thiều Lỗi mở ra vạt áo, dọc theo cần cổ tuyết trắng liếm đi xuống. Phượng Du Lâm cảm giác vừa chua xót lại tê dại, cả người không thể ức chế mà run rẩy.
“Ôm lấy ta......” – Vân Thiều Lỗi nói, Phượng Du Lâm nghe lời vây quanh trụ hắn. Vân Thiều Lỗi tiếp tục duyện cắn tiểu quả trước ngực hắn, hai tay chậm rãi tìm được phiến mông tuyết trắng mượt mà, khinh nhu đứng lên. Hung khí của hắn ở đùi Phượng Du Lâm rục rịch cọ xát, dần dần biến ngạnh.
“Ân......” – Phượng Du Lâm ôm chặt hắn, cằm tựa vào bả vai rộng lớn của Vân Thiều Lỗi. Vân Thiều Lỗi ngón tay đi vào nơi câu dẫn, nhẹ nhàng tham nhập thịt huyệt khép chặt.
“Đau không?” – Vân Thiều Lỗi ôn nhu hỏi, Phượng Du Lâm lắc lắc đầu, hắn lúc này mới phóng tâm mà bắt tay sáp nhập càng sâu.
Bởi vì trước đây từng làm một lần, Phượng Du Lâm đã học xong thả lỏng, Vân Thiều Lỗi rất nhanh liền đưa vào ba cái ngón tay.
“Có thể sao không?” – Hắn một tay nâng lên lưng áo mảnh khảnh của đối phương, đầu đầy mồ hôi nóng hỏi.
“Ân......” – Phượng Du Lâm khóa ngồi ở trên người hắn, nhẹ nhàng gật đầu.
Vân Thiều Lỗi rút ra ngón tay, hai tay giúp chiếc eo nhỏ của Phượng Du Lâm, làm cho hắn nhắm ngay chính mình tinh khí ngồi xuống.
“Nga...... Ân......” – Phượng Du Lâm cảm giác được cỗ nhiệt độ quen thuộc đang đem mật huyệt chính mình tách ra, nội vách trống trải dần dần bị lấp đầy. Hắn phát ra từng trận rên rỉ đau đớn xen lẫn vui sướng, eo nhỏ không tự chủ mà vặn vẹo, đem vật thật lớn kia gắt gao bao lấy.
“Nga...... Hảo lớn......” – Vân Thiều Lỗi thở dài, dùng sức hướng lên trên đỉnh đầu. Phốc két một tiếng...... Tính khí ngay cả cái chưa có vào. Vân Thiều Lỗi liếm liếm môi, thở hào hển nói: “Phải bắt đầu động......”
“Ân......” – Phượng Du Lâm nhắm mắt lại, mặt đỏ tai hồng điểm đầu. Vân Thiều Lỗi nắm thắt lưng hắn, giơ lên, áp chế, lại giơ lên, lại áp chế...... Không ngừng lặp lại. Cực đại tính khí không ngừng tại tiểu huyệt dâm dục ra vào, càng sáp càng sâu, càng động càng nhanh.
“Ân...... Ân a...... A......” – Phượng Du Lâm say sưa trên mặt đất run run, làm cho vật thể thực nhiệt xỏ xuyên qua chính mình, Vân Thiều Lỗi cũng phối hợp, miệng không ngừng gào thét: “Nga...... Thật thoải mái...... Hảo lớn...... Ân......”
Vân Thiều Lỗi càng đánh càng hăng, đơn giản đem Phượng Du Lâm áp đảo trên mặt đất, đem hai chân hắn đặt tại lên khuỷu tay, lấy tư thế đẩy xe (?) của lão hán tiếp tục tiến lên.
Hai người ở phòng trong tận tình giao hoan, lên tiếng rên rỉ, lạch cạch lạch cạch thân thể va vào nhau không dứt. May mắn ngoài phòng mưa to, bằng không thanh âm xấu hổ này chắc chắn bị Mai Sĩ Hoa bên ngoài toàn bộ nghe được.
Đáng thương Mai Sĩ Hoa không có việc gì ngồi ở dưới mái hiên, nhàm chán đến sắp ngủ. Mứa dứt, không trung rốt cục trong,bọt nước trên mái hiên tí tách hạ xuống.
Mai Sĩ Hoa ngáp một cái, nhu liễu nhu ánh mắt. Hắn nghiêng tai lắng nghe, trong phòng đã muốn không có thanh âm, bất quá hắn vẫn là không dám tùy tiện xông vào, đành phải chờ bọn họ chính mình đi ra.
Mà trong phòng hai người sớm đã quên bên ngoài còn có Mai Sĩ Hoa, chỉ lo ôm nhau cùng một chỗ.
Vân Thiều Lỗi làm cho Phượng Du Lâm gối lên cánh tay mình, một tay kia vuốt ve mái tóc dài thấm ướt. Phượng Du Lâm giữ chặt tay hắn, lấy ngón trỏ ở trong lòng bàn tay hắn viết nói: “Vì cái gì ngươi lại trở về?”
Vân Thiều Lỗi nói nhỏ: “Ta không tín nhiệm cái kia Vương phi, ta cuối cùng cảm thấy được nàng sẽ hại ngươi, cho nên làm bộ rời đi, kỳ thật ta vẫn tránh ở phụ cận giám thị bọn họ, sự thật chứng minh ta không có nhìn lầm, ta bọn họ lập kế hoạch mưu hại ngươi, cho nên đem sát thủ bọn họ mướn giải quyết, sau đó giả dạng làm cường đạo tới cứu ngươi......”
Phượng Du Lâm ánh mắt ảm đạm, Vân Thiều Lỗi biết hắn là vì bị Vương phi hãm hại mà khổ sở, hắn dán lên trán Phượng Du Lâm, tuyên thệ nói: “Đừng khổ sở, ngươi còn có ta a...... Ta sẽ vĩnh viễn với ngươi cùng một chỗ.”
Phượng Du Lâm trên mặt nóng lên, lại viết nói: “Chúng ta về sau làm sao bây giờ?”
“Chúng ta về trước ta lão gia, gặp mặt cha mẹ của ta, sau đó chúng ta cùng đi lữ hành, qua những nơi nổi tiếng, ăn hết thiên hạ mỹ thực, thẳng đến chúng ta tóc trắng xoá, đi không nổi nữa..... Tìm một cái thế ngoại đào nguyên ẩn cư.” – Vân Thiều Lỗi nói ra tư tưởng tươi đẹp của mình, Phượng Du Lâm nghe lời nói vui đùa này, không khỏi mỉm cười.
“Ngươi nguyện ý không?” – Vân Thiều Lỗi hôn tay hắn, đứng đắn hỏi.
Phượng Du Lâm không có gật đầu, mà là ôm lấy hắn, lấy hành động mà đáp. Vân Thiều Lỗi cũng quay về ôm hắn, hai người lần thứ hai hôn nồng nhiệt......
Ngoài phòng, từng cơn gió nhẹ thổi qua, mây đen tiêu tán, mấy con chim nhỏ khiêu thượng chi đầu (bay nhảy), ltrong dương quang xướng lên bài ca êm tai.