[Ái Nô Hệ Liệt] Ách Nô

Chương 5 :

Ngày đăng: 04:40 19/04/20


Cận Châu thành ba mặt bị nước bao quanh, vận tải đường thuỷ đặc biệt phát triển, rất nhiều thương thuyền qua lại tập trung bỏ neo ở bến tàu này. Rất nhiều thương nhân đều đóng tại đây, tiếp theo, bởi vì nơi này võ quán cùng kiếm trang đặc biệt nhiều, Cận Châu thành cũng là địa phương võ lâm nhân sĩ thường xuyên tụ tập, có danh hiệu “Võ lâm thứ tổng bộ”.



Mấy ngày nay một trong hạ tam đại kiếm trang trên thiên hạ – “Mai Lan sơn trang” – cử hành thử kiếm đại hội, từ ngũ hồ tứ hải các đạo nhân mã đều tụ tập mà đến.



Sau khi Vân Thiều Lỗi cùng Phượng Du Lâm đi tới “Mai Lan sơn trang” ở  ngoại ô Cận Châu thành, bọn họ mới biết được thử kiếm hội đến ngày mai mới cử hành. Vừa được hỏi, khách nhân tiến đến tham gia nói là lần này thử kiếm hội chuẩn bị đón tiếp một nhân vật đặc biệt —— Độc Phiến Môn chưởng môn Hạ Hầu Huân ở trên đường trì hoãn  thời gian, thử kiếm hội cũng bởi vậy chậm lại.



Vân Thiều Lỗi cùng sơn trang Thiếu chủ là chí giao, thủ vệ liếc mắt một cái liền nhận ra hắn, cho nên bọn họ dù không có thiệp mời vẫn thuận lợi tiến vào sơn trang. Một gã người hầu dẫn Vân Thiều Lỗi vào phòng tiếp khách, trang chủ phụ tử đang nghênh đón khách nhân từ các nơi, Thiếu trang chủ —— Mai Sĩ Hoa, vừa thấy Vân Thiều Lỗi lập tức hưng phấn mà nghênh đón.



“Đại ca! Ngươi quả thực đến đây!” – Mai Sĩ Hoa sang sảng cười, lộ ra một cái răng nanh trắng noãn.



Vân Thiều Lỗi chủy  hạ hắn bả vai —— đây phương thức bọn họ chào hỏi.



“Ngươi này hảo tiểu tử, đều không có tặng thiệp mời cho ta đâu.”



“Ta có a!” – Mai Sĩ Hoa nhanh chóng giải oan, “Ta phái người đưa đi, chính là ngươi không ở nhà......”



“Tốt lắm, ta không phải trách ngươi, chỉ đùa một chút mà thôi.” – Vân Thiều Lỗi cười khẽ.



Mai Sĩ Hoa chú ý tới Phượng Du Lâm đang tránh phía sau hắn không dám tới gần, không khỏi thắc mắc: “Đại ca, vị này chính là......”



Vân Thiều Lỗi ngẩn ra, hắn do dự  nhìn thoáng Phượng Du Lâm cúi đầu đi theo phía sau, không biết nên thế nào giới thiệu hắn.



Người hầu? Chính là Phượng Du lâm đối hắn có ân cứu mệnh...... Ân nhân cứu mạng? Nếu làm cho bọn họ biết chính mình thế nhưng được này một tiểu tử không võ công cứu, như vậy thể diện của hắn...... Nghĩ tới nghĩ lui, Vân Thiều Lỗi vẫn là nhẹ giọng mở miệng: “Hắn là người hầu của ta.”



“Nga, thì ra là thế......” – Mai Sĩ Hoa không hề nghi ngờ, hắn bỗng nhiên nhớ tới  cái gì, hưng phấn mà nói cho Vân Thiều Lỗi: “Đại ca, Triệu cô nương cũng đến đây, ngươi biết không?”



“Phải không?” – Vân Thiều Lỗi có vẻ có điểm ngoài ý muốn.



“Nghe nói là Triệu phụ nhân thân thể không khoẻ, cho nên liền cử nàng thay thế tham dự, các nàng sẽ ngụ ở bắc sương bên kia, ta mang ngươi đi.” – Mai Sĩ Hoa tích cực muốn dẫn bọn họ đi cho bằng được.



“Không cần.” – Vân Thiều Lỗi lại cự tuyệt, “Trước an bài sương phòng cho chúng ta nghỉ ngơi đi, cơ hội thấy nàng còn nhiều mà.”



Kỳ thật hắn là lo lắng Phượng Du Lâm đường xá bôn ba, sợ ảnh hưởng đến quá trình hắn phục hồi thương thế.



Mai Sĩ Hoa đáp ứng, cho người hầu dẫn bọn hắn đi nghỉ ngơi. Vân Thiều Lỗi được an bài ở một gian khách phòng thượng đẳng, bởi vì Phượng Du Lâm là “người hầu”,  hắn chỉ có thể ngủ ở một gian phòng đơn sơ bên cạnh. Vân Thiều Lỗi vốn muốn cho hắn cùng chính mình cùng phòng, khả ngại giải thích lí do thoái thác vừa rồi của mình, cũng không hảo mở miệng.



Phượng Du Lâm thật không ngại phòng không hoa mỹ, chỉ cần thoải mái là tốt rồi —— kỳ thật trong nội tâm hắn, việc Vân Thiều Lỗi không để hắn ngủ ở sài phòng cũng đã là đại ân đại đức rồi.



Hắn đang ở trong phòng của mình dỡ quần áo, cửa gỗ một tiếng bị đẩy ra, một cô giá tử  y xuất trần diễm lệ dẫn bốn thị nữ xông vào.



“Di? Vân đại ca không phải ở phòng này sao?” – Cô gái mở to đội mắt xinh đẹp ngạc nhiên.



Phượng Du Lâm nghe nàng nói “Vân đại ca”, lường trước nàng tất nhiên là tới tìm Vân Thiều Lỗi, hắn nhanh chóng dừng lại việc đang làm, chạy đến trước người cô gái.



Đối phương thấy hắn chỉ vào phương hướng bên cạnh, nghi hoặc hỏi: “Hắn ở bên cạnh?”



“Ân!” – Phượng Du Lâm ý bảo nàng cùng hắn đến, chủ động chạy đi, cô gái đi theo hắn vào phòng Vân Thiều Lỗi.



“Vân đại ca!” – Nàng vừa thấy  Vân Thiều Lỗi, lập tức triển khai lúm đồng tiền xinh đẹp.



“Linh Nhi? Sao ngươi lại tới đây?” – Vân Thiều Lỗi có chút kinh ngạc.



“Ta nghe hạ nhân nói ngươi đến, liền chạy nhanh lại đây.” – Triệu Linh Nhi gương mặt ửng đỏ trả lời, đôi mắt hàm chứa tình ý.



Này Triệu Linh Nhi cùng “Mai Lan sơn trang” là một trong tam đại kiếm trang nổi danh ——”Ngạo Kiếm sơn trang”  Đại tiểu thư, nàng thuở nhỏ chịu tang cha, toàn bộ dựa vào mẫu thân Triệu phu nhân một tay đem nàng nuôi dưỡng. Năm trước, thời điểm cùng mẫu thân tham dự “Thử kiếm đại hội” nàng gặp gỡ Vân Thiều Lỗi. Vân Thiều Lỗi thuộc hàng danh môn, sư phụ cùng phụ thân đều là đại hiệp vang danh võ lâm, hơn nữa hắn võ nghệ cao cường, diện mạo tuấn tú, Triệu Linh Nhi sớm phương tâm ám hứa. Mà Vân Thiều Lỗi tựa hồ đối nàng cảm giác cũng không khác biệt, hai người thường thư từ qua lại, võ lâm đại hội không phải lần gặp mặt duy nhất.



Trong mắt rất nhiều tiền bối, bọn họ thực xứng là một đôi, hơn nữa cha mẹ hai bên cũng đều ưng thuận .



Tin tưởng trong tương lai không xa, bọn họ là có thể tổ chức hỉ sự...... Triệu Linh Nhi mắc cở mặt đỏ như trứng luộc nghĩ.




Hạ Hầu Huân đắc ý ôm lấy nàng, đang muốn rời đi, bỗng nhiên vèo một tiếng, bên cạnh thình lình xuất hiện một bóng người. Hai người tập trung nhìn vào, trừ bỏ Phượng Du Lâm còn ai vào đây?



Hắn mắt thấy ”người trong lòng” Vân Thiều Lỗi bị bắt đi, gấp đến độ không để ý nguy hiểm lao tới.



Hạ Hầu Huân gặp đối phương quần áo mộc mạc xanh xao vàng vọt, lường trước hắn chính nô bộc thấp kém, y không coi ai ra gì cười xấu xa nói: “Tiểu tử, ngươi đến làm chi?”



Phượng Du Lâm đột nhiên mãnh lực hướng hắn lao tới, Hạ Hầu Huân nhất thời không có phòng bị, bị hắn chấn đánh trúng, rút lui từng bước. Triệu Linh Nhi trên tay y rớt xuống, Phượng Du Lâm chạy nhanh đến đỡ nàng.



Hạ Hầu Huân sao có thể để hắn được như ý? Trên tay y đánh ra một chưởng, Phượng Du Lâm bị chưởng phong tảo bay, thật mạnh ngã trên mặt đất.



“Vướng bận đích tên.” – Hạ Hầu Huân hèn mọn nói, một lần nữa nắm lên Triệu Linh Nhi đã mất đi khả năng chống cự. Y mới vừa đi một bước, lại bị Phượng Du Lâm ôm lấy  đùi.



“Ít đến phiền ta!” – Hạ Hầu Huân không chút nào thương tiếc hết sức đuổi hắn, Phượng Du Lâm dọc theo đường đi bị đánh ai thương, năng lực chịu đựng thống khổ so với người bình thường mạnh hơn không ít. Bị Hạ Hầu huân như thế ngược đánh, hắn chẳng những không hừ một tiếng, ngược lại ôm càng chặt. Triệu Linh Nhi trên tay Hạ Hầu Huận cũng không khỏi kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn.



Hạ Hầu Huân trên tay giữ người, giờ phút này cũng vô pháp ra chiêu, chỉ có thể một mặt dùng sức, muốn đem hắn bỏ ra.



“Xú tiểu tử buông tay!” – Hạ Hầu Huân mắng.



Bên cạnh bỗng dưng truyền đến tiếng người: “Ai ở bên kia?”



Phượng Du Lâm đang muốn lên tiếng thét chói tai, Hạ Hầu Huân quýnh lên, một tay thu  hắn lẫn Triệu Linh Nhi, bay vọt lên nóc nhà, rất nhanh dọc theo mái ngói rời đi. Khi nô bộc vào chỉ thấy một bãi cỏ trống rỗng, cùng với chút dư âm tiếng kêu thảm thiết đã biến mất.



Một canh giờ sau, Vân Thiều Lỗi mới phát hiện Phượng Du Lâm mất tích. Hắn lòng nóng như lửa đốt ở trong sơn trang tìm kiếm, trong lúc đó đụng phải nhóm nữ tì đang tìm kiếm Triệu Linh Nhi.



“Vân công tử! Chúng ta không thấy tiểu thư!” – Tiểu Thanh lo lắng nói cho hắn.



“Cái gì? Linh Nhi cũng không thấy?” – Vân Thiều Lỗi theo bản năng đem việc Phượng Du Lâm mất tích liên hệ, hắn vội hỏi: “Nàng rời đi các ngươi khi nào?”



“Ước chừng một canh giờ trước, tiểu thư nói trở về phòng lấy đồ vật này nọ, sau đó vẫn không trở lại!”



Cùng thời gian Phượng Du Lâm mất tích giống nhau, chẳng lẽ nói bọn họ là bị cùng một hỏa nhân bắt đi? Vân Thiều Lỗi cân nhắc, là ai phải đồng thời bắt đi bọn họ?



Chẳng lẽ là nanh vuốt của Tiểu Vương gia?



Không, không có khả năng. Vân Thiều Lỗi rất nhanh phủ định. Nếu làh thích khách Tiểu Vương Gia phái tới gặp phải Phượng Du Lâm, nhất định lập tức dí hắn vào chỗ chết, không có khả năng đem hắn bắt đi. Hơn nữa Mai lan sơn trang canh phòng nghiêm ngặt, ngoại nhân trà trộn vào cũng không phải chuyện dễ.



Nếu không phải bọn họ, thì là ai? Vân Thiều Lỗi không thể lý giải nguyên do, nhưng hắn nhanh hơn nghĩ đến kẻ đáng nghi —— Hạ Hầu Huân!



“Tiểu Thanh, đi thỉnh Thiếu trang chủ lại đây, chúng ta phải cùng hắn thương lượng một chút.” – Hắn phân phó nói, Tiểu Thanh lập tức gọi Mai Sĩ Hoa tới. Vân Thiều Lỗi đem hai sự kiện mất tích đều nói cho  hắn, hỏi tiếp: “Kia Hạ Hầu Huân hiện tại đang làm gì?”



“Ta không rõ ràng lắm a, hắn rời đi thật lâu......” – Mai Sĩ Hoa khó xử trả lời, dù sao Hạ Hầu Huân cùng sơn trang bọn họ giao tình sâu, hắn thật sự không muốn nhìn đến đối phương cùng anh em kết nghĩa của mình có cái gì ma xát, hắn khuyên nhủ: “Có lẽ chuyện này cùng hắn không quan hệ đi...... Đại ca, có phải hay không ngươi quá lo lắng?”



Tiểu Thanh vội vã xen mồm: “Chuyện người hầu của Vân công tử ta không dám nói, nhưng này Hạ Hầu Huân mơ ước tiểu thư nhà ta là chuyện chính xác ! Tiểu thư mất tích nhất định liên quan đến hắn!”



“Nhưng chúng ta không có chứng cớ...... Há có thể không duyên cớ định tội cho hắn đâu.” – Mai Sĩ Hoa tiếp tục cố gắng.



Mấy nô tì Triệu Linh Nhi nhìn không được, nhất trí chỉ trích Mai Sĩ Hoa: “Nói đến cùng ngươi chính là muốn bảo vệ cái kia kẻ cắp đi?”



“Ta không có......” – Mai Sĩ Hoa cuống quít phủ nhận.



Vân Thiều Lỗi trầm giọng nói: “Sĩ Hoa, rốt cuộc có phải hay không hắn làm, chúng ta đi tìm tòi đến tột cùng chẳng phải sẽ biết?”



“Tìm tòi đến tột cùng?”



Vân Thiều Lỗi gật đầu, nắm tay nói: “Chúng ta phải đi đến hang ổ của tên kia, nhìn một cái rốt cuộc có phải hay không hắn đem Linh Nhi cùng......người hầu của ta bắt đi.”



Vân Thiều Lỗi chân thành hy vọng  Phượng Du Lâm là dừng ở trong tay Hạ Hầu Huân, như vậy hắn ít nhất không bị nguy hiểm đến tính mạng.