[Ái Nô Hệ Liệt] Ách Nô
Chương 8 :
Ngày đăng: 04:40 19/04/20
Bóng đêm như mặc, ánh trăng như tuyết. Vân Thiều Lỗi ở tháp thượng trằn trọc không sao ngủ được, hắn xuống giường, cầm bội kiếm đi đến ngoài phòng.
Trong Vương phủ một mảnh yên tĩnh, đèn lồng ở dưới mái hiên lay động. Vân Thiều Lỗi hai chân điểm một chút, nhảy lên nóc nhà. Đứng ở chỗ cao, tình cảnh Vương phủ phía dưới nhìn không sót một cái gì. Khách phòng của bọn họ ở vào phía tây, mặt đông là phòng chủ nhân ở, Phượng Du Lâm cũng ở tại nơi đó.
Vân Thiều Lỗi thờ ơ nhìn quét qua, bỗng dưng nhìn đến một đoàn thân ảnh màu trắng đích ngồi xổm bên cạnh hồ nước bên cạnh đông sương phía trước.
Cái kia phải..... Vân Thiều Lỗi quang minh đến trên mặt đất, bước nhanh theo phương hướng kia.
Bên bờ hồ, cành liễu tinh tế theo gió phiêu bãi, mặt nước ba quang lân lân. Phượng Du Lâm ngồi chồm hổm ở bên cạnh, hai mắt vô thần nhìn chăm chú vào mặt nước.
Vân Thiều Lỗi thả chậm cước bộ, chậm rãi đi qua, khinh gọi: “Lâm nhi......”
Phượng Du Lâm hoảng sợ, đang muốn đứng lên. Hắn ngồi chồm hổm đã lâu lắm, nay dụn lực quá mức, đầu bỗng nhiên một trận ngất đi, cước bộ lảo đảo lui về phía sau, cả người té ngửa.
“Nha ——”
“Lâm nhi!” – Vân Thiều Lỗi ba bước làm thành một bước chạy như điên qua, rốt cuộc vẫn là chậm, Phượng Du Lâm đã tiến vào trong nước. Vân Thiều Lỗi vươn tay hô: “Lâm nhi! Đừng hoảng hốt! Bắt lấy tay của ta!”
Phượng Du Lâm lung tung giãy dụa vươn tay, Vân Thiều Lỗi giữ chặt hắn dùng sức đưa hắn cả người kéo đi lên.
“Khụ khụ......” – Phượng Du Lâm khụ ra mấy ngụm nước, Vân Thiều Lỗi ôm thân mình lạnh lẻo của hắn, quyết định thật nhanh mà đem hắn ôm về phòng.
“Người tới......” – Vân Thiều Lỗi đang muốn gọi người hầu, Phượng Du Lâm cuống quít nhéo bờ vai của hắn, dùng sức lắc đầu.
Vân Thiều Lỗi nghĩ thầm hắn là không nghĩ quấy nhiễu những người khác, vì thế ngậm miệng, trầm mặc mà đem hắn ôm quay về phòng ngủ. Vân Thiều Lỗi buông hắn ra, nói nhỏ: “Trước đem quần áo thay đi, ta đi đun nước sôi.”
Vân Thiều Lỗi không dám chậm trễ, vội vội vàng vàng chạy đến trù phòng. Chính hắn cũng xuất thân là đại thiếu gia, làm loại việc nấu nước này khó tránh khỏi luống cuống tay chân. Hắn mới vừa đem một đống lớn củi đốt ném vào trong lò, liền kích khởi một đống lớn tro bụi, khiến chính mình phủ đầy tro. Thật vất vả châm hỏa, hỏa lại như thế nào cũng không đủ vượng (lớn), hắn đành phải vận nội lực, đem ngọn lửa giục lớn.
Gây sức ép nửa ngày, rốt cục đem thủy đốt nóng. Chính mình chậm trễ lâu như vậy, Lâm nhi nhất định bị cái lạnh giày vò đi...... Vân Thiều Lỗi sốt ruột nghĩ, rối ren đem thủy đổ vào mộc dũng.
Cửa gỗ phòng bếp bì bõm một tiếng bị đẩy ra, Vân Thiều Lỗi kinh ngạc quay đầu, ngoài cửa, Phượng Du Lâm mặc y bào màu trắng sợ hãi thăm dò tiến vào.
“Lâm nhi?” – Vân Thiều Lỗi vội chạy tới: “Ngươi như thế nào không đợi ở trong phòng? Ngươi như vậy chạy tới chạy lui, cảm lạnh thì làm sao?”
Phượng Du Lâm nhìn nhìn thủy nóng hôi hổi trong mộc dũng, cư nhiên còn muốn Vân Thiều Lỗi tự mình nấu nước cho hắn......hắn có điểm băn khoăn gục đầu xuống.
Gió lạnh từ ngoài cửa tiến vào, thổi trúng làm Phượng Du Lâm một trận run run, Vân Thiều Lỗi đưa hắn kéo vào, đóng cửa lại.
“Nếu đến đây, vậy ở trong này tẩy đi...... Được không?”
Phượng Du Lâm vội vàng gật đầu, đi đến mộc dũng phía trước.
“Từ từ, thủy thực nhiệt!” – Vân Thiều Lỗi chạy nhanh qua, Từ giếng nước gần đó khởi vài muôi nước lạnh, trộn lẫn với nước ấm bên trong. Hắn đặt tay vào nước dò xét, xác định nhiệt độ thích hợp, mới phóng tâm mà nói: “Có thể.”
Phượng Du Lâm gật gật đầu, bắt đầu cởi áo ra, tháo thắt lưng. Vân Thiều Lỗi ngốc lăng nhìn động tác của hắn, quần áo đi xuống, tiện đà lộ ra cái cổ bóng loáng, ngực gầy yếu mà trắng nõn, còn có hai khỏa hồng nhị mê người...... Vân Thiều Lỗi chỉ cảm thấy trên mặt nóng lên, hắn cuống quít quá độ… Đi, khẩu khí không xong nói: “Ta...... ta quay về phòng lấy cho ngươi khăn tắm......”
Phượng Du Lâm khó hiểu trộm nhìn hắn, Vân Thiều Lỗi nhanh chân ly khai, trong giây lát trở về phòng Phượng Du Lâm.
“Hô...... Hô...... Hô......” – Hắn tựa lưng vào cửa thở, gắt gao ôm lấy ngực chính mình đang kịch liệt nhảy lên.
Hắn là như thế nào? Chính là nhìn đến bả vai mà thôi, cư nhiên mặt đỏ tim đập...... Thật sự là dọa người...... Vân Thiều Lỗi hối tiếc chống cái trán.
Hắn tìm được khăn tắm, thật chậm đi trở về phòng bếp. Phượng Du Lâm còn ngâm mình trong nước ấm, hắn cầm khăn tắm đi qua, tận lực không cho ánh mắt chính mình tiếp xúc thân mình đội phương.
“Nhạ......” – Vân Thiều Lỗi hướng hắn đệ ra khăn tắm, hai mắt nhìn về phía khác, cảm giác Phượng Du Lâm tiếp nhận rồi, hắn lập tức xoay người tránh ra.
“Ta ở bên ngoài chờ ngươi.” – Hắn sau khi nói xong, rời khỏi cửa.
Vân Thiều Lỗi ngẩng đầu lên, làm cho gió đêm vô tình quét qua mặt, chỉ có như vậy, hắn mới có thể làm cho chính mình bảo trì thanh tỉnh.
Phượng Du Lâm trụ được hơn nửa tháng, thời gian túc trực bên linh cửu đã qua đi, bên trong phủ rốt cục cáo biệt hai màu trắng đen, tất cả mọi người có thể một lần nữa mặc vào quần áo sắc thái tiên diễm.
Sáng sớm ngày đầu tiên bỏ lệnh cấm, Vân Thiều Lỗi cùng Mai Sĩ Hoa dậy thật sớm, chạy đến phòng Phượng Du Lâm, tính toán cùng hắn đi thỉnh an Vương phi. Hai người đi vào sương phòng, ngoài ý muốn thấy vài tên nô bộc vây quanh Phượng Du Lâm, bọn họ chính là hầu hạ Phượng Du Lâm thay một bộ y bào.
Phượng Du Lâm cười cười, lại viết: chính là ta thực bổn (ngốc), chỉ sợ học không được.
“Sẽ không khó a, chỉ cần nhớ kỹ chiêu thức, mỗi ngày cần thêm luyện tập là đến nơi, đến, ta trước giáo ngươi mấy chiêu.” Phượng Du Lâm từ chối không được, bị lôi kéo đứng lên.
“Đến, đi theo ta trát trung bình tấn, trung bình tấn là cơ bản nhất.” – Mai Sĩ Hoa làm mẫu đứng lên, Phượng Du Lâm bắt chước hắn, kéo y bào vạt áo, không được tự nhiên mở chân ra thực hiện trung bình tấn.
Vân Thiều Lỗi ở trong góc thấy không hiểu ra sao —— hai người bọn họ đang làm cái gì?
“Hai chân mở rộng, hạ thấp người, thẳng thắt lưng.” – Mai Sĩ Hoa giáo có bài bản hẳn hoi, Phượng Du Lâm nhất nhất làm theo.
“Không đúng, thắt lưng không thể nghiệng, phải thẳng tắp.” – Mai Sĩ Hoa giúp hắn chỉ ra chỗ sai, không biết hành động như vậy ở trong mắt Vân Thiều Lỗi trong mắt, liền giống hắn nhân cơ hội khinh bạc Phượng Du Lâm.
“Đúng rồi, ra quyền đi, giống ta như vậy.” – Mai Sĩ Hoa đánh ra một quyền thẳng, Phượng Du Lâm cũng bắt chước vung ra nắm tay mềm yếu.
“Dùng sức một chút, giống như vậy.” – Mai Sĩ Hoa ôm lấy hắn từ phía sau, lôi kéo tay hắn ra quyền, hình thành một cái tư thế ôm ấp thân mật.
Vân Thiều Lỗi thấy ánh mắt bốc hỏa, âm thầm cắn răng nắm tay, cơ hồ sẽ phi thân qua đem bọn họ ngăn lại.
Hai người hồn nhiên không biết còn vui vẻ luyện, Mai Sĩ Hoa tay cầm tay chỉ giáo phượng du lâm, từ huy quyền đến đá chân, từ ra chưởng đến cất bước, không sót một thứ.
Phượng Du Lâm trời sinh không có khiếu học võ, luyện vài cái mà bắt đầu cước bộ lảo đảo. Sau khi lặp lại động tác toàn thân đá, hắn đột nhiên hướng bên cạnh ngã quỵ. Mai Sĩ Hoa mắt thấy nhanh tay ôm lấy thân mình hắn, còn không kịp đưa hắn tiến vào lồng ngực, một cái bóng đen mang theo một trận gió lạnh nhảy đến trước mặt. Ngay sau đó, Mai Sĩ Hoa bị đầy ra một cách thô lỗ. Phượng Du Lâm trước mắt mờ, chỉ cảm thấy thân mình vừa chuyển, bị nắm kéo vào trong lồng ngực ấm áp.
Mai Sĩ Hoa lảo đảo vài bước cuối cùng đứng vững, hắn đang muốn đối người tới chửi ầm lên: “Hỗn đản ngươi...... Đại...... Đại ca?” – Đối mặt ánh mắt âm lãnh của Vân Thiều Lỗi, Mai Sĩ Hoa lời nói đầy miệng nghẹn lại ở trong cổ họng.
“Ngươi đang làm cái gì?” – Vân Thiều Lỗi thanh âm cơ hồ là từ hàm răng bức ra tới, tay hắn gắt gao ôm Phượng Du Lâm, không hề chớp mắt trừng Mai Sĩ Hoa, giống như muốn dùng ánh mắt đưa hắn thiên đao vạn quả.
Hắn tức giận đột ngột tăng võt khiến cho Mai Sĩ Hoa nguyên bản không biết chính mình có phạm sai lầmvô cùng chột dạ, hắn lắp bắp trả lời: “Làm...... Làm gì? Không có a...... Ta giáo Lâm nhi võ công mà thôi......”
“Giáo võ công cần như vậy tay chân ôm ấp sao?” – Vân Thiều Lỗi vẻ mặt đố kị, rống đến nước bọt tung bay, càng thêm dùng sức ôm Phượng Du Lâm, Phượng Du Lâm bị hắn ôm đến xương cốt phát đau, rồi lại không dám nói hắn, đành phải cau mày cứng ngắc thân mình.
Mai Sĩ Hoa khuôn mặt tuấn tú bán hồng, càng thêm hỗn loạn giải thích: “Chúng ta nào có ôm tay ôm chân...... Ta...... Ta chỉ là dạy hắn như thế nào ra chiêu thôi...... Đại ca, ngươi hiểu lầm chúng ta lạp......”
“Nào có cái gì hiểu lầm!?” – Vân Thiều Lỗi nhận định hắn có tội, rống to: “Cho dù là giáo võ công cũng có thể hỏi ta! Ngươi còn có tâm địa gì khác!”
“Đại ca, ngươi nói như vậy không khỏi rất bá đạo đi?” – Mai Sĩ Hoa bất mãn phản bác, “Tuy nói ta quen biết Lâm nhi sau ngươi, nhưng ta sự quan tâm của ta dành cho hắn so với ngươi không kém a.”
“Ngươi còn nói cái gì quan tâm với không quan tâ,, ngươi rõ ràng là dụng tâm kín đáo!” – Vân Thiều Lỗi khẩu khí như trước nóng nảy, Phượng Du Lâm không đành lòng xem bọn hắn khắc khẩu, mãnh lực lắc đầu xua tay.
Mai Sĩ Hoa thấy hắn thần tình khó coi, thái độ cũng nhuyễn xuống.
“Đại ca, ngươi là đối ta làm sao bất mãn? Ngươi nói thẳng không phải tốt lắm, làm gì quanh co lòng vòng......”
“Ta làm sao không có nói thẳng?” – Vân Thiều Lỗi dương cao ngữ vĩ, hắn vốn tính tình không hảo, hiện tại bị ghen tị xông lên đầu, tính tình liền tệ hơn, hắn theo bản năng đem Phượng Du Lâm kéo càng chặt, ngoài miệng mắng: “Ngươi căn bản là giả vờ giáo võ công, nhân cơ hội khinh bạc!”
“Khinh bạc?” – Tuy nói Mai Sĩ Hoa hắn đối Phượng Du Lâm có điểm tình cảm khác thường, khả hắn sẽ không đem đối phương làm đối tượng yêu say đắm, hơn nữa Vương phi đã biểu lộ nên vì Phượng Du Lâm tìm thê tử, Mai Sĩ Hoa đương nhiên sẽ không đối hắn có suy nghĩ không an phận. Hắn đối Phượng Du Lâm chính là yêu thương đối đãi đệ đệ, hiện giờ lại bị Vân Thiều Lỗi chỉ trích “khinh bạc”, hắn có thể không tức sao? Hắn lập tức vì chính mình biện giải: “Đại ca! Ta không nghĩ khinh bạc Lâm nhi a! Hơn nữa, hắn là cái bé trai, ta có thể như thế nào khinh bạc hắn a?”
“Nếu không đúng ngươi cần gì đối hắn ôm ấp!?” – Vân Thiều Lỗi mở miệng chính là một bộ khẩu khí chất vấn gian phu câu dẫn lão bà nhà mình.
“Ta nói ta không có a......” – Mai Sĩ Hoa nhỏ giọng nói thầm: “Đối hắn ấp ấp ôm chính là ngươi đi......”
“Muốn nói cái gì liền lớn tiếng nói!” – Vân Thiều Lỗi trừng mắt, đối với thái độ trốn trốn tránh tránh của Mai Sĩ Hoa cực kỳ bất mãn.
“Không có lạp......” – Mai Sĩ Hoa căn bản không nghĩ đắc tội hắn, hắn nhìn nhìn Phượng Du Lâm trong lòng Vân Thiều Lỗi mặt mang ngượng nghịu, cũng phát giác đối phương bị ôm đến đau đớn, hắn hảo tâm nói: “Đại ca, Lâm nhi bị ngươi ôm có điểm không thoải mái, ngươi có thể hay không trước buông ra hắn rồi hẵng nói?”
Vân Thiều Lỗi bị hắn yêu cầu chính mình buông tay, ngược lại rống giận: “Lâm nhi là của ta! Ta yêu ôm liền ôm! Không cần ngươi lắm miệng!”
“Của ngươi?” – Mai Sĩ Hoa lại cằm điệu đến trên mặt đất (cằm rớt xuống đất), Phượng Du Lâm nghe xong càng thêm chấn kinh, hắn dại ra nhìn Vân Thiều Lỗi, hoàn toàn đã quên phản ứng.
Vân Thiều Lỗi kinh giác chính mình nói quá lời, hắn thẹn quá hóa giận, đem Phượng Du Lâm hướng trên người bao quát, cất bước bôn ly hiện trường. Đáng thương Phượng Du Lâm người thấp chân cũng ngắn, nện bước theo không kịp đành phải bị hắn nửa kéo mang đi.
Mai Sĩ Hoa kinh ngạc còn chưa khôi phục lại, hắn đứng trong rền vang gió lạnh, hóa thành một khối nham thạch, ngơ ngác nhìn theo phương hướng bọn họ rời đi.