[Ái Nô Hệ Liệt] Lãnh Nô Nhi
Chương 10 :
Ngày đăng: 04:40 19/04/20
An Trường Quân vận dụng y thuật kết hợp nội công, rốt cuộc đã có thể giải khai huyệt đạo cho Lãnh Khải Chi. Thân thể cùng võ công Lãnh Khải Chi đều dần dần khôi phục. Giờ đây, An Trường Quân mới bắt đầu lo lắng chuyện của mình với Bùi Nhược Tỉ. Bất quá bởi vì còn quá nhiều sự tình vẫn chưa xử lý, An Trường Quân tạm thời vẫn không thể lập tức xuất phát đi tìm đối phương.
Một đêm, gió thổi rất mạnh, An Trường Quân đang ngồi trước bàn xem một bản vẽ —— đó là Lãnh Khải Chi bằng trí nhớ vẽ lại bản đồ Hồng Liên Đảo, trước mặt ngọn nến bị gió thổi cơ hồ muốn tắt. Lãnh Khải Chi đi đóng cửa sổ lại, sau đó tiếp tục cùng An Trường Quân xem địa đồ.
“Sư phụ, ngươi định lẻn vào sao?”
“Đúng a, lấy quan hệ hiện tại của Hồng Liên Giáo cùng võ lâm, ta cũng chỉ có thể lựa chọn phương pháp này.” An Trường Quân ngữ khí bất đắc dĩ.
“Chính là… Sư phụ, nếu Bùi tiền bối không còn nhớ nổi người, người tùy tiện đi tìm hắn sẽ gặp nguy hiểm…” Lãnh Khải Chi lo lắng.
An Trường Quân cười cười, trong mắt dấy lên hừng hực liệt hỏa.
“Vô luận gặp nguy hiểm như thế nào, ta đều không quản, hơn nữa nhất định phải làm cho hắn một lần nữa nhớ lại ta.”
Lãnh Khải Chi đã lâu không thấy An Trường Quân lộ ra thần thái này, trong lòng cũng an tâm nhiều. Hi vọng Bùi Nhược Tỉ cùng An Trường Quân có thể nối lại tình xưa… Hắn yên lặng khẩn cầu.
An Trường Quân thu lại bản đồ: “Thời gian không còn sớm, Khải Chi, ngươi đi về nghỉ ngơi đi.”
“Thị, sư phụ, người cũng sớm nghỉ ngơi.”
“Hảo.”
Lãnh Khải Chi rời thư phòng, hướng gian phòng của mình đi đến. Bất chợt truyền đến thanh âm hơi thở rất nhỏ khiến hắn chú ý.
Có người! Lãnh Khải Chi dừng bước, đột nhiên ngẩng đầu, người đang nấp sau tường cực kỳ nhanh cúi xuống, bất quá vẫn bị hắn phát hiện.
Lãnh Khải Chi phi thân nhảy lên, đối phương lập tức xoay người chạy.
“Đứng lại!!” Lãnh Khải Chi đuổi theo, hai người trên mái nhà truy đuổi. Vài gia đinh tuần tra ở phụ cận nghe tiếng vội đến, thấy vậy kêu to:
“Có thích khách! Mau, có ai không!”
Trong phòng mọi người bị bừng tỉnh, Hạ Cảnh Tề cùng An Trường Quân cũng rất mau đuổi tới.
Lãnh Khải Chi đuổi theo thích khách kia đến đại môn, ngay lúc hắn sắp bắt kịp đối phương, một quả đạn pháo đột nhiên lăn đến chân hắn. Chỉ nghe một tiếng ầm vang, đạn pháo nổ tung, một luồng khói đen tản ra.
Lãnh Khải Chi vận chưởng khí xua tan khói, mà thích khách kia sớm nhân cơ hội đào thoát.
“Khải Chi!”
“Sư huynh!”
An Trường Quân cùng Hạ Cảnh Tề lập tức nhảy lên mái nhà, Lãnh Khải Chi nhìn chằm chằm phương hướng đạn pháo được ném tới —— một gốc cây ngô đồng thật lớn, nơi đó không có một bóng người.
An Trường Quân hỏi: “Chạy thoát sao?”
“Ân…” Lãnh Khải Chi thần tình suy nghĩ sâu xa.
Hạ Cảnh Tề nhanh nhẹn hạ lệnh cho gia đinh: “Nhanh đi thông tri phòng tuần bộ, nói bọn họ đóng cửa thành, phái người cẩn thận tìm kiếm!”
“Là!” Các gia đinh lĩnh mệnh tản ra.
“Đợi một chút, ta cũng đi…” Lãnh Khải Chi đang muốn theo, An Trường Quân vỗ vỗ hắn, nói:
“Ngươi thân thể vừa mới khôi phục, không cần vất vả. Trở về trước nghỉ ngơi, việc này để cho ta cùng Cảnh Tề xử lý.”
Lãnh Khải Chi muốn nói lại thôi, hắn dừng một chút, cuối cùng vâng lời đáp: “Là, sư phụ…”
Lãnh Khải Chi trở lại phòng, trằn trọc khó ngủ. Hắn cảm giác thích khách kia thân phận không tầm thường, hơn nữa đối phương rõ ràng đang giám thị mình… Chẳng lẽ, là “người đó” phái tới? Lãnh Khải Chi lòng căng thẳng. Bản thân trên giang hồ biến mất nhiều năm, nay mới vừa trở về, không có khả năng chọc tới “cừu gia” nào. Trừ bỏ người đó, hắn không thể nghĩ ra còn ai đối với mình cảm thấy hứng thú. Lãnh Khải Chi càng nghĩ càng buồn rầu, càng không thể chợp mắt.
“Khải Chi…” Bùi Sĩ Kiệt khẽ gọi, Lãnh Khải Chi ngẩng đầu nhìn một cái, lại cuống quít đem ánh mắt dời.
Bùi Sĩ Kiệt đưa hắn ủng tiến trong lòng, khinh ngửi tóc hắn. Động tác giản đơn mà thật ấm áp, nhượng Lãnh Khải Chi lòng tràn đầy cảm động. Hắn cảm thấy cái mũi toan toan, giống như sắp khóc.
“Theo ta trở về được không…” Bùi Sĩ Kiệt ghé vào lỗ tai hắn hỏi, trong thanh âm lộ ra ý tứ làm nũng đã lâu không thấy.
“Nhưng ta là địch nhân của các ngươi…” Lãnh Khải Chi ở trong lòng ngực y rầu rĩ nói.
“Ta mặc kệ.” Bùi Sĩ Kiệt đưa hắn ôm càng chặt hơn.
“Nhưng ta lừa ngươi…”
“Ngươi lại không phải cố ý, hơn nữa ngay từ đầu ta cũng che giấu ngươi a.”
“Ta đối với ngươi dùng mê hương… Còn chạy trốn…”
“Đó là trước đây ta không đúng.” Bùi Sĩ Kiệt trên môi hắn khẽ trác một chút.
Lãnh Khải Chi hai mắt nóng lên, nghẹn ngào hỏi: “Vậy ngươi còn… còn thích ta sao…”
Bùi Sĩ Kiệt ôm chặt hắn, ghé sát bên tai hắn, giống như tuyên thệ:
“Không phải thích, là yêu… Khải Chi, ta yêu ngươi… Đừng bao giờ rời khỏi ta!”
Lãnh Khải Chi đem mặt vùi vào trong lòng ngực đối phương, rốt cuộc vươn hai tay ôm lấy y.
“Theo ta trở về.” Bùi Sĩ Kiệt ngoan cường nói.
“Ân…”
“Nói ngươi không hề giận ta, nói ngươi cũng yêu ta…” Bùi Sĩ Kiệt đòi hỏi.
“Không giận ngươi… Ta, ta cũng yêu ngươi!” Lãnh Khải Chi ngượng ngùng khẽ nói.
Bùi Sĩ Kiệt lộ ra nụ cười ngây ngô như hài tử, trên trán hắn dùng sức hôn vài cái.
“Ta cũng rất yêu rất yêu ngươi nga, nương tử thân ái!”
“Ai là nương tử của ngươi!” Lãnh Khải Chi kháng nghị kêu lên.
“Ngươi a! Ngươi là nương tử của ta!” Bùi Sĩ Kiệt không cho phép hắn phủ nhận: “Sau khi trở về liền lập tức bái đường! Tuyệt đối không cho phép chạy trốn!”
“Ngươi… Ngươi nói giỡn a!” Lãnh Khải Chi đại kinh thất sắc.
“Hắc hắc hắc… Ai với ngươi nói giỡn a, nếu không chúng ta trước hết động phòng rồi bái đường sau!” Bùi Sĩ Kiệt vui vẻ tuyên bố.
“Động cái đầu của ngươi! Ngươi này sắc quỷ!” Lãnh Khải Chi đánh lên bàn tay của y đang sờ soạng đồn bộ mình.
“Để làm chi a, ta cho dù sắc cũng chỉ là đối một mình ngươi sắc a…”
“Ngươi gạt người!”
“Không có nga, nếu không ta hiện tại liền biểu diễn cho ngươi xem?”
“Không cần!! Oa ~~!”
Bùi Sĩ Kiệt ôm chặt lấy Lãnh Khải Chi đang lung tung giãy dụa, bước lên xe ngựa. Bóng đêm dần dần dày đặc, ánh trăng nhu mị soi sáng con đường nhỏ, tiếng vó ngựa dần dần xa, bốn phía lại khôi phục sự yên lặng.