[Ái Nô Hệ Liệt] Lãnh Nô Nhi
Chương 3 :
Ngày đăng: 04:40 19/04/20
Chỉ nghe xoẹt một tiếng, một cây tiễn ngắn cắm phập xuống chỗ vừa rồi của hai người. Lãnh Khải Chi nhìn đầu tiễn hiện ra tử hắc quang mang, nhất định là có thoa kịch độc.
Chính là người lúc nãy theo dõi hắn! Lãnh Khải Chi đang muốn đem Bùi Sĩ Kiệt hộ ở phía sau, đối phương lại lật ngược thế cờ chắn trước mặt hắn. Tiễn tiếp tục bắn tới như mưa, Bùi Sĩ Kiệt bỗng dưng đem Lãnh Khải Chi ôm, nhảy ra phía sau một tảng đá lớn.
“Đợi ở chỗ này.” Bùi Sĩ Kiệt phân phó, nguyên bản thái độ cà lơ phất phơ bỗng chốc trở nên vô cùng âm trầm. Lãnh Khải Chi dại ra gật đầu, Bùi Sĩ Kiệt nhảy ra ngoài.
Bùi Sĩ Kiệt linh hoạt xoay người, né tiễn bắn, tốc độ cực nhanh nhặt tiễn rơi vãi trên mặt đất, nhắm thẳng phương hướng dùng sức phóng tới.
“Oa ——” trong bụi cây truyền đến kêu thảm thiết, một gã bịt mặt cầm cung tên rớt xuống. Bùi Sĩ Kiệt phi thân, một cước đá trúng bụng gã, đối phương văng ra thật xa đụng gãy cả một thân cây cổ thụ.
Gã đang muốn bò dậy, Bùi Sĩ Kiệt đã nhanh tay đem tất cả tiễn trả lại cho gã.
Phốc phốc phốc! Người bịt mặt bị tiễn cắm khắp người, máu tươi chảy dọc theo thân, quỳ rạp xuống đất. Bùi Sĩ Kiệt lại đạp thêm một cước, gã rốt cục hôn mê.
“Thực không có ý nghĩa, nhanh như vậy đã xong.” Bùi Sĩ Kiệt lạnh lùng phủi phủi tay, miệng cằn nhằn: “Còn làm y phuc của ta dơ hết, mẹ nó…”
Y từ trong lòng ngực lấy ra một ống trúc, kéo dây thừng bên dưới, ống trúc lập tức bay vút lên trời, nổ tung bắn ra một vành lửa, phát ra tiếng vang thật lớn.
Lãnh Khải Chi một bên nhìn theo ánh lửa, một bên từ sau tảng đá đi tới. Hắn không thể tin mà nhìn mọi thứ trước mắt, thực là nằm mộng cũng không nghĩ được, bình thường giống như đại hài tử Bùi Sĩ Kiệt, sẽ có công lực thâm tàng bất lộ như thế.
Bùi Sĩ Kiệt thấy hắn đi tới, đã khôi phục bộ dáng tươi cười.
“Không làm ngươi sợ chứ?”
Lãnh Khải Chi đờ đẫn lắc đầu, cẩn thận nhìn Bùi Sĩ Kiệt, trong lòng dần dần hoài nghi thân phận của y.
Bùi Sĩ Kiệt ngồi xổm trước thích khách kia, kéo xuống mặt nạ của gã. Lãnh Khải Chi đến gần, vừa nhìn liền kêu lên sợ hãi: “Nhị Ngưu?”
“Ngươi nhận thức hắn?” Bùi Sĩ Kiệt hỏi.
“Ân, hắn ở cùng thôn, cùng luyện thiết với ta…” Tại sao Nhị Ngưu đánh lén bọn hắn? Lãnh Khải Chi suy tư về đủ mọi khả năng.
“Như vậy a.” Bùi Sĩ Kiệt lãnh mạc đáp, y rút tiễn trên người Nhị Ngưu nhìn nhìn đầu tiễn. Máu dính trên đó đã biến thành tử hắc sắc. Bùi Sĩ Kiệt cười lạnh: “Nguyên lai là Hắc Phong Môn…”
“Hắc Phong Môn?” Lãnh Khải Chi nhớ rõ đã từng nghe qua, hẳn cũng là bang phái nổi danh trên giang hồ.
“Ân, Hắc Phong Môn mấy năm trước bị giáo ta diệt môn, người này hẳn là dư nghiệt, chạy tới muốn báo thù.”
“Diệt… Diệt môn?” Lãnh Khải Chi trong lòng thất kinh. Hắn tiềm phục ở đây bốn năm, trên giang hồ phát sinh rất nhiều việc hắn không hề biết, không khỏi làm hắn cảm thấy bất an.
Dư nghiệt của Hắc Phong Môn muốn giết Bùi Sĩ Kiệt để báo thù, như vậy thân phận của y…
Hắn nhìn Bùi Sĩ Kiệt, thấp giọng hỏi: “Sĩ Kiệt, ngươi rốt cuộc là…”
Hắn còn chưa nói hết câu, xa xa truyền lại từng trận tiếng vó ngựa. Chỉ chốc lát, ba tuấn mã từ trong rừng cây phi tới. Ba đại hán xuống ngựa, đi đến trước mặt Bùi Sĩ Kiệt, quì một gối.
“Thuộc hạ tới chậm, mong Giáo chủ thứ tội.”
Giáo chủ?! Lãnh Khải Chi nghẹn họng nhìn trân trối bọn họ.
Bùi Sĩ Kiệt thần sắc băng lãnh: “Đem nơi này thu thập hảo.”
“Là!”
“Người chết gọi Nhị Ngưu, ở Luyện Thiết Trang, kêu Giang Triết tra hắn như thế nào trà trộn vào.” Bùi Sĩ Kiệt nói xong, nắm Lãnh Khải Chi kéo tới tọa giá.
“Giáo… Giáo chủ…” Lãnh Khải Chi hơi hơi giãy dụa.
Bùi Nhược Tỉ dùng ánh mắt quỷ dị đánh giá y, bỗng dưng ghé sát vào y hỏi:
“Uy, có làm không?”
“Cái gì làm không?”
“Đừng giả ngu, ngươi là tiểu hài tử ba tuổi a?”
“Để làm chi? Ta thật sự không biết ngươi đang nói cái gì.”
“Nhìn ngươi dạng này… Sẽ không phải là cái gì cũng chưa làm đi?” Bùi Nhược Tỉ không thể tưởng tượng nổi quét mắt nhìn y từ đầu đến chân.
“Uy, cữu cữu, ngươi rốt cuộc tại sao tỏ ra bí hiểm như thế? Cái gì có làm không làm?”
Bùi Nhược Tỉ vô hạn đồng tình vỗ vỗ y. “Xem ra ngươi vẫn chưa thông suốt, quên đi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, lúc muốn làm tự nhiên sẽ làm thôi.”
Bùi Sĩ Kiệt nghe Bùi Nhược Tỉ nói năng lộn xộn, cũng vô hạn đồng tình nói: “Cữu cữu, xem ra ngươi thật sự mệt muốn chết rồi, đến, đi ngủ đi…”
“Nghĩ cũng đừng nghĩ!” Bùi Nhược Tỉ quát: “Xem hết cái này cho ta rồi mới được ngủ!”
“Thiết…”
“Đúng rồi, người ngươi mang về gọi là gì?” Bùi Nhược Tỉ nhịn không được hỏi.
“Khải Chi.”
“Họ “Khải”? Thực hiếm thấy nha…”
“Không phải, tên hắn kêu Khải Chi.”
“Kia họ gì?”
“Họ gì… Không hỏi.”
“Làm sao ngươi có thể như vậy? Ngay cả tên của người ta cũng không hỏi hết.”
“Hắn chưa nói thôi…”
“Hắn tại sao không nói?”
“Bởi vì ta ngay từ đầu cũng không nói cho hắn biết ta họ Bùi.”
“Kia ngươi làm gì mà không nói?”
“Ta khi đó không muốn cho hắn biết ta là Giáo chủ a, nhiều như vậy không có ý nghĩa…”
“Nha…” Bùi Nhược Tỉ suy tư: “Ngươi là bởi vì muốn giấu diếm thân phận, cho nên không nói cho hắn ngươi họ Bùi, như vậy, hắn không nói cho ngươi hắn họ gì, có phải hay không cũng giấu diếm cái gì đây?”
Bùi Sĩ Kiệt trong lòng căng thẳng.
“Không thể nào… Hắn không cần phải gạt ta a…”
“Thế sự khó liệu, ngươi vẫn là cẩn thận một chút đi.”
“…”