[Ái Nô Hệ Liệt] Lãnh Nô Nhi

Chương 6 :

Ngày đăng: 04:40 19/04/20


Bùi Sĩ Kiệt đi suốt một đêm đến trưa hôm sau mới trở về. Lãnh Khải Chi lúc ấy đang ngồi trên giường đọc sách, y vừa vào nhà liền gục lên người Lãnh Khải Chi, đầu gối trên chân hắn.



“Mệt lắm không?” Lãnh Khải Chi nhẹ nhàng nhu nhu huyệt Thái Dương cho y.



“Mệt chết ta…” Bùi Sĩ Kiệt xoay người lại, ôm thắt lưng hắn.



Lãnh Khải Chi cẩn thận hỏi thăm: “Đã bắt được thích khách chưa?”



“Bắt được, đang thẩm tra.” Bùi Sĩ Kiệt nhắm mắt dưỡng thần.



“Biết đối phương là ai chứ?”



“Không biết…” Bùi Sĩ Kiệt nỉ non, bỗng dưng y thần tình nghiêm túc nói: “Khải Chi, ta muốn hỏi ngươi.”



“A? Cái gì?” Nhìn thấy bộ dạng đứng đắn của y, Lãnh Khải Chi cảm thấy có điểm không thể ứng đối.



“Ngươi có thích ta không?” Bùi Sĩ Kiệt không đầu không đuôi hỏi.



“A?” Lãnh Khải Chi khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, thấp giọng mắng: “Sao lại hỏi chuyện này?”



“Ta muốn biết, ngươi nói a.” Bùi Sĩ Kiệt mang theo ngữ khí làm nũng: “Ngươi có thích ta hay không?”



Lãnh Khải Chi khẽ nói “Đừng nháo”, không ngừng thẹn đỏ mặt quay đầu đi. Bùi Sĩ Kiệt không chịu buông tha bắt lấy vai hắn, truy vấn:



“Nói mau a, ngươi thích ta sao? Ngươi không nói ta hôm nay cả ngày đều không có tinh thần…”



Lãnh Khải Chi bị y quấn lấy không có biện pháp, nhụt chí nói: “Hảo! Thích!”



“Thật chăng?”



“Ta nói rồi, ngươi còn muốn như thế nào?”



“Không có, ta thật cao hứng.” Bùi Sĩ Kiệt trên môi hắn hôn một cái, lại gối đầu lên chân hắn: “Ta ngủ một chút…”



Lãnh Khải Chi biết y mệt muốn chết rồi đành thở dài, im lặng để y nằm.



Gió mát từ cửa sổ thổi vào đưa tới hương hoa thoang thoảng, ngẫu nhiên xuất hiện vài điểu nhi nghịch ngợm nhảy nhót trên bệ cửa sổ rồi rất nhanh bay đi. Hết thảy đều an bình, Lãnh Khải Chi mờ mịt nhìn bên ngoài, trong lòng lại dậy sóng.



Nếu thích khách kia là người Võ Lâm Minh, hắn nên làm như thế nào…



Chạng vạng, Lãnh Khải Chi cùng Bùi Sĩ Kiệt ở tiểu đình bên hồ uống trà, Bùi Nhược Tỉ phe phẩy quạt đi tới.



“Các ngươi thật đúng là nhàn hạ thoải mái a.” Bùi Nhược Tỉ cười cười vào trong lương đình.



“Cữu cữu?” Bùi Sĩ Kiệt đứng lên, Lãnh Khải Chi cũng đứng theo, thấp giọng gọi:



“Tiền bối…”



Bùi Nhược Tỉ đối hắn cười cười: “Không cần khách khí, ngươi giống Tiểu Kiệt gọi ta cữu cữu đi.”



“Vâng… Cữu cữu.” Lãnh Khải Chi có điểm không được tự nhiên.



“Tốt lắm, ngồi đi.” Bùi Nhược Tỉ hào phóng bảo hắn.



“Cữu cữu, ngươi rảnh rỗi nên đến đây chơi sao?” Bùi Sĩ Kiệt cho hắn ngâm vào nước một ly trà.



“Đương nhiên là không, người nào đó giao hết công việc cho ta, mà ta cũng còn rất nhiều việc vẫn chưa xong.” Bùi Nhược Tỉ nói xong, Bùi Sĩ Kiệt lập tức làm bộ như không biết cầm lấy một miếng hoa quả khô ăn. Bùi Nhược Tỉ dùng quạt thiêu khởi cằm y, xoay mặt y qua, ngoài cười nhưng trong không cười:



“Ngươi rảnh quá phải không? Có thời gian ở đây cùng tiểu tình nhân uống trà, sao không đi Thanh Hạc Lâu làm việc?”



“Cữu cữu, ta tối hôm qua đã một đêm không ngủ…”



“Chẳng lẽ ta có ngủ?”



“Cữu cữu, để cho ta nghỉ một ngày thôi…”



“Đem chuyện thích khách giải quyết xong, ngươi muốn nghỉ ngơi mấy ngày cũng được.”



Nghe bọn hắn nói đến thích khách, Lãnh Khải Chi bất động thanh sắc nghe.



“Ngươi cùng Giang Triết không thu phục được sao?” Bùi Sĩ Kiệt không vui hỏi.



“Tiểu huynh đệ, hiện tại ngươi là Giáo chủ hay là ta cùng Giang Triết là Giáo chủ? Quyết định cuối cùng là ngươi.”



“Được rồi, giết chết đi, xong hết.”




“Ngươi như thế nào? Bị ta nói trúng rồi phải không?” Bùi Sĩ Kiệt khẩu khí lạnh như băng, trong mắt lửa giận lại quay cuồng.



“Ta tuy rằng nhận nhiệm vụ tình báo… Chính là ta chưa từng nghĩ tới sẽ thương tổn ngươi a!”



“Ngươi có tư cách gì nói những lời này! Ngươi xuất hiện ở nơi này vốn là đối chúng ta bất lợi!”



“Ta không có a! Ta thề, ta không có làm chuyện gì hại các ngươi! Xin ngươi tin ta!”



“Ngươi là người của Võ Lâm Minh, dựa vào cái gì muốn ta tin ngươi? Ngươi không nhớ các ngươi ngày xưa đối chúng ta làm cái gì sao?!”



“Chuyện quá khứ ta không có tham dự! Ngươi đừng đổ trên đầu ta!”



“Đúng vậy, ngươi không tham dự, nhưng ngươi thật sự là địch nhân của chúng ta! Ngươi lừa ta!”



Lãnh Khải Chi mắt tràn lệ, nhỏ nhẹ: “Ta cũng không muốn… Ta cũng không muốn lừa ngươi…”



Bùi Sĩ Kiệt bỗng nhiên lôi hắn đứng dậy, chăm chú nhìn vào hai mắt hắn.



“Ngươi có từng thích ta thật sự, dù chỉ một chút?” Thanh âm y trầm thấp phảng phất từ chỗ sâu nhất vọng lại.



Lãnh Khải Chi chảy xuống một giọt nước mắt.



“Ta thật lòng thích ngươi…”



Bùi Sĩ Kiệt đột nhiên đẩy hắn ra, Lãnh Khải Chi bị va vào tường, bật ngã xuống đống rơm.



“Ngươi gạt ta!” Bùi Sĩ Kiệt lớn tiếng quát. Lãnh Khải Chi không biết nói gì, chỉ một mực lắc đầu. Bùi Sĩ Kiệt tiếp tục tức giận mắng: “Ngươi chỉ là muốn lợi dụng ta mà thôi! Mỗi lần thấy ta giống như đứa ngốc lấy lòng ngươi, ngươi nhất định ở trong lòng giễu cợt ta đi?!”



“Ta không có…”



“Ngươi rõ ràng võ công cao cường, còn ở trước mặt ta giả bộ! Của ngươi thi ca hòa kỳ nghệ so với ta còn muốn hảo, còn gạt ta nói mình là người thô kệch!” Bùi Sĩ Kiệt càng nhớ lại càng tức giận. “Ta đào tâm oạt phế đối ngươi, ngươi lại căn bản không có một câu nói thật với ta!”



“Sĩ Kiệt…” Lãnh Khải Chi đứng lên, lại bị y đẩy ngã.



“Nếu không phải cữu cữu hoài nghi thân phận của ngươi, phái người đi thăm dò, ta đến bây giờ còn chẳng hay biết gì! Còn ngốc hồ hồ tiếp tục đối ngươi hảo! Chờ ngày nào đó bị ngươi giết chết ở trên giường còn không hay biết!”



“Sĩ Kiệt! Ngươi tin tưởng ta! Ta cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ muốn hại ngươi, càng không nghĩ tới muốn giết ngươi! Ngươi tin tưởng ta được không?” Lãnh Khải Chi khóc nói.



Bùi Sĩ Kiệt bỗng nhiên an tĩnh lại, lồng ngực y tiếp tục phập phồng.



“Ngươi nói ngươi thật lòng thích ta đúng không?” Y đột nhiên hỏi, Lãnh Khải Chi vội vàng gật đầu. Bùi Sĩ Kiệt bất chợt giải khai đai lưng, thoát khố tử. Tử hắc thô đại tính khí mềm rũ xuống giữa hai chân y. Lãnh Khải Chi nhìn thấy, gương mặt tái nhợt ửng đỏ.



Bùi Sĩ Kiệt đến trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống: “Ngươi nếu nói thích ta, liền chứng minh cho ta xem. Liếm nó.”



Y đưa tính khí tiến đến bên miệng Lãnh Khải Chi, Lãnh Khải Chi nội tâm giãy dụa, trong hoàn cảnh hai người thích nhau, muốn hắn làm như vậy, hắn có lẽ ỡm ờ mà làm. Nhưng bây giờ… Hắn chỉ cảm thấy đối phương đang vũ nhục hắn. Lãnh Khải Chi mắt ươn ướt, khuất nhục thấp giọng nói: “Không cần như vậy…”



“Ngươi không phải nói thật lòng thích ta sao? Như thế nào ngay cả chút chuyện nhỏ cũng làm không được?” Bùi Sĩ Kiệt châm chọc. Lãnh Khải Chi nuốt lệ, chùi chùi hai mắt.



“Nhanh, ta không có kiên nhẫn.” Bùi Sĩ Kiệt hừ lạnh.



Lãnh Khải Chi nhắm mắt lại, chậm rãi vươn tay cầm lấy vật kia, há miệng ra nhẹ nhàng hàm trụ.



“Ngậm vào cho hết.” Bùi Sĩ Kiệt thô lỗ nắm cằm hắn, mở lớn miệng Lãnh Khải Chi. Một cái đĩnh thắt lưng, cả gốc tính khí đều đi vào.



“Ô…” Lãnh Khải Chi cơ hồ ngạt thở, gian nan ngậm lấy.



Bùi Sĩ Kiệt mặt vô biểu tình nhìn hắn, nhìn vật thể thô hắc của mình ra vào hai mảnh môi phấn nộn của Lãnh Khải Chi. Vật kia ngày càng trướng lớn, ngày càng nóng như lửa, Lãnh Khải Chi miệng đều bị lấp đầy, quai hàm yếu ớt đã muốn cứng lại vì mỏi.



“Nhanh một chút.” Bùi Sĩ Kiệt không chút nào thương tiếc kéo tóc hắn, Lãnh Khải Chi từng dòng lệ trào ra, hắn tiếp tục hấp trứ vật thể cực đại của đối phương.



Bùi Sĩ Kiệt dần dần cảm nhận được khoái cảm, y thở dài đặt Lãnh Khải Chi trên tường.



Bùi Sĩ Kiệt đong đưa thắt lưng, Lãnh Khải Chi bởi vì động tác của y cái gáy không ngừng đập vào vách tường. Nhưng đau đớn này hắn không cảm nhận được, cứ tùy ý cự vật đối phương ra vào miệng mình.



Bùi Sĩ Kiệt hai tay dùng sức nắm tóc hắn, ở trong miệng hắn mãnh lực thúc vài cái, rốt cuộc phóng xuất chủng tử (mầm, giống, chỉ xuất tinh) niêm trù hỏa nhiệt. Y thở hổn hển rút dương cụ ra, mệnh lệnh Lãnh Khải Chi:



“Nuốt hết!”



Lãnh Khải Chi ngay cả thời gian để thở cũng không có, mắt ngập nước gian nan nuốt xuống ái dịch tanh hôi đầy trong miệng. Bùi Sĩ Kiệt thuận khí tức, nhanh chóng mặc lại khố tử, không chút nào lưu luyến bỏ đi.



Lãnh Khải Chi mệt mỏi ngã vào đống rơm, nước mắt từ khóe mắt lại chảy ra.



Tại sao tất cả lại trở thành như vậy, hắn cùng Bùi Sĩ Kiệt tiếp tục cũng vô pháp trở lại khoảng thời gian hạnh phúc trước kia sao… Bí mật tiên cảnh thứ ba hắn còn chưa được nhìn thấy… Bùi Sĩ Kiệt nói muốn dẫn hắn ra bên ngoài đảo chơi, vẫn chưa thực hiện được mà…