[Ái Nô Hệ Liệt] Si Nô Nhi

Chương 2 :

Ngày đăng: 04:40 19/04/20


Thu đi đông đến, trong chớp mắt năm tháng trôi qua, Hạ Tam Lang ở nhà A Lê đã hơn hai mùa đông. Mùa đông năm nay đặc biệt rét lạnh, còn chưa tới tháng chạp đã nổi lên đại tuyết, sơn dã một mảnh mờ mịt tuyết trắng.



Quần áo chống lạnh không đủ, nghĩ ra đi làm sống cũng không được, hơn nữa Hạ Tam Lang dáng người không ngừng cao lớn hơn, mau mặc không vừa quần áo cũ của A Lê, A Lê quyết định phải mua thêm bộ đồ mới trước tân niên.



Hai người thừa dịp tuyết thế yếu bớt, đến núi rừng bên ngoài thu thập củi gỗ. A Lê đem củi dồn thành bốn bó lớn, tính toán chờ thời tiết chuyển biến tốt đẹp liền đưa vào thành bán đi. Trong trời đông giá rét, củi gỗ ắt là thứ không thể thiếu, nói vậy có thể bán được giá tốt.



Ba ngày sau, rốt cục trời quang mây tạnh, A Lê cùng Hạ Tam Lang mỗi người lưng hai bó buộc củi gỗ, đi bộ đến tối mới tiếp cận “Ô Hạch trấn”.



Bởi vì tuyết giảm, mọi người buồn ở trong phòng vài ngày, tất cả đi ra một chút, hít thở không khí, ngã tư đường dông đúc người người xuôi ngược. Hạ Tam Lang cùng A Lê cũng đã vào thành vài lần, bất quá vẫn là lần đầu bắt gặp thời điểm náo nhiệt như thế.



Bọn họ đi vào một hộ gia đình cùng A Lê quen biết, A Lê mới trước đây thường thường cùng nãi nãi tới nơi này bán đồ vật này nọ, gia chủ kia đối hắn cũng thực khách khí. Nhà này vừa vặn ngụ bên cạnh một trường tư thục, đi qua trước cửa, chỉ nghe từng trận tiếng đọc sách phiêu ra:



“Thiên sơn điểu phi tuyệt, vạn kính nhân tung diệt, cô chu thoa lạp ông, độc điếu hàn giang tuyết......” (*) – Hạ Tam Lang kìm lòng không đậu mà dừng lại cước bộ, nghe đến nhập thần.



“Nga, A Lê, ngươi tới?” – Ông cụ quét rác ngoài cửa thân thiết chào hỏi hắn.



“A Mậu bá, buổi sáng tốt lành.” – A Lê buông củi gỗ, hỏi: “Các ngươi cần củi đốt sao không?”



“Củi đốt? Tốt, mấy ngày nay củi đốt đặc biệt cần, là nên mua một ít.” – A Mậu bá buông cái chổi, đi qua đi dò xem củi gỗ. Ông tán dương: “A Lê ngươi chính là cẩn thận, mang củi chặt gịn gàng như vậy, giá hẳn là không thấp đi?”



“Sẽ không, giống mọi khi là được.”



“Như vậy a, được rồi, kia toàn bộ ta đều mua.”



“Cám ơn.” – A Lê chuyển hướng Hạ Tam Lang đang xem đến ngẩn người: “Tam Lang, đem củi gỗ dỡ xuống đây đi.”



Hạ Tam Lang cố học bài, nhất thời không có nghe thấy. A Lê lại gọi y một lần, y mới đột nhiên tỉnh ngộ lại, vội vàng dỡ củi trên lưng xúông.



“Làm sao vậy?” – A Lê nhìn ra y có tâm sự, Hạ Tam Lang lắc đầu.



“Không có gì.”



A Lê nhìn nhìn trường tư thục, giống như có điểm hiểu được. A Mậu bá đánh giá Hạ Tam Lang, hỏi A Lê:



“A Lê a, ngươi từ nơi nào tìm được đệ đệ xinh đẹp như vậy a?”



“A?” – A Lê ngượng ngùng trả lời: “Không có a......”



“Đứa nhỏ này bộ dạng cũng thật tuấn a, lớn lên nhất định hội mê chết không ít cô nương.” – A Mậu bá cảm thán.



“Đúng vậy......” – A Lê cười phụ họa, Hạ Tam Lang lại sa vào trong tiếng đọc sách, không để ý bọn họ đang nói cái gì.



Sau khi A Lê nhận tiền, cáo biệt A Mậu bá, cùng Hạ Tam Lang bước trên đường về.



“Không phải muốn mua vải dệt làm quần áo sao?” – Hạ Tam Lang hỏi khi đi qua tiệm vải.



“Nga, đúng a......” – A Lê đang suy tư giật mình nói, hai người tiến vào trong điếm. A Lê chọn thật lâu, cuối cùng mới nhìn trúng một sấp vải bông màu nâu.



“Mua ít như vậy, đủ dùng sao?” – Hạ Tam Lang nhìn thế nào đều cảm thấy khối vải bông kia phải làm hai kiện quần áo thực miễn cưỡng.



“Đủ rồi.” – A Lê tiếp nhận gói vải, thanh toán tiền. Vừa rồi bán củi gỗ còn lại không ít, hẳn là còn có thể tái mua một sấp vải...... Hạ Tam Lang khó nghĩ, bất quá nếu A Lê đã quyết định, y cũng không nói thêm cái gì.



Về đến nhà vài ngày, Hạ Tam Lang vẫn nhớ thương trường tư thục ở Ô Hạch trấn, tiếng bọn nhỏ đọc sách quanh quẩn trong lỗ tai, thật lâu không thể lui tán.



Y trước kia ở Hạ gia trang cũng xem qua các hài đồng khác đi đến trường học bài, Hạ gia trang không có trường tư thục, cũng không có mấy người biết viết chữ, chỉ có một tú tài lớn tuổi ở Mao Liêu dạy bọn nhỏ học.



Bất quá Hạ bà mụ nói học chữ vô dụng, có thể ra đồng làm việc mới là trọng yếu, hơn nữa Hạ Tam Lang ở nhà không hề có vị gì đáng nói, cho dù có điều kiện cho đứa nhỏ đi học cũng không tới phiên y.



Mỗi lần đi qua Mao Liêu, nhìn thấy bọn nhỏ thật sự luyện tự, Hạ Tam Lang liền vô cùng hâm mộ, khi đó y trộm đi theo học vài chữ, y đến bây giờ còn nhớ rõ.



Hạ Tam Lang uy kê xong, cầm một cây nhánh cây ở trên mặt đất viết tự. Y còn đem chữ trên biển hiệu của vài cửa hàng nhìn thấy ở Ô Hạch trấn viết xuống, tuy rằng không biết tự này đọc như thế nào, cũng không biết ý tứ, bất quá viết ra chính là cảm thấy được cao hứng.



Y nhập thần mà ngồi xổm trên mặt đất viết viết họa họa, ngay cả A Lê từ trong phòng đi ra cũng không phát hiện. A Lê đi đến phía sau y, nhìn thấy y đang làm gì, hắn nhẹ giọng kêu: “Tam Lang......”



Hạ Tam Lang hoảng sợ, vội vàng bỏ lại nhánh cây, dùng chân đem tự xóa mất.



“Chuyện gì?”



“Ta phải đi ra ngoài một chút, phiền ngươi trông nhà, được không?” – A Lê cầm trong tay một cái bọc nhỏ, Hạ Tam Lang ngửi được từng trận hương bánh trong bọc truyển đến, đó là A Lê hôm nay sáng sớm rời giường làm, y còn tưởng rằng đối phương giữ lại đến bữa cơm trưa.



“Nga...... Đã biết.” – Hạ Tam Lang gật đầu.



Hắn dùng bọc chứa bánh chẳng lẽ tính một mình trộm ăn luôn? Hạ Tam Lang bất mãn nghĩ.



“Cơm trưa ta đã làm rồi, để trong phòng bếp, ngươi đói bụng liền chính mình ăn trước đi.” – A Lê phân phó xong, đội lên mũ ô sa rách nát, cùng y huy phất tay, đi ra cửa.



A Lê đi ra ngoài ban ngày, mãi cho đến chạng vạng mới trở về. Về đến nhà, bọc bánh trong tay hắn vẫn là phình, hắn ở trên mặt bàn mở ra, nguyên lai bên trong một quyển ma chỉ (giấy).



Sau khi A Lê trở về lập tức ngồi trước bàn, tiếp theo dùng chỉ đem trang giấy đính lại thành sách vở. Hạ Tam Lang ở một bên nhìn thấy, trong lòng nghi vấn càng mở rộng —— hắn rốt cuộc đang làm cái gì?



A Lê chuẩn bị cho tốt hai quyển sách, mới đem phần giấy còn lại thu thập hảo, thật cẩn thận bỏ vào ngăn tủ.



Hắn cùng Tam Lang mặt đối mặt ngồi xuống, nói: “Tam Lang, ta phải nói với ngươi một việc.”



“Chuyện gì......?” – Hạ Tam Lang khẩn trương đến toàn thân căng thẳng.



A Lê cười tủm tỉm tuyên bố: “Ngươi từ ngày mai có thể đến trường tư ở Ô Hạch trấn đọc sách.”



Hạ Tam Lang nghẹn họng nhìn trân trối, như bị sét đánh mà trở nên si ngốc. Y sửng sốt hơn nửa ngày, mới run rẩy phát ra âm thanh: “Ngươi...... Ngươi nói thật......?”



“Ân.” – A Lê vuốt cằm nói: “Ta hôm nay đi gặp tiên sinh dạy học nơi đó, hắn nói có thể cho ngươi đi học, ngươi phải ngoan ngoãn, học nhiều một chút nga.”
“Khải Chi, thả hắn đi.”



Một thanh niên mặc hắc y từ Bát Tiên tửu lâu đi ra, hắn ước chừng hai mươi sáu tuổi, dáng người khôi ngô, mặt chữ điền môi dày, mũi cao mắt to, nhìn qua khí phách mười phần.



“Là” – thiếu niên tên Khải Chi nghe lời mà thu hồi kiếm, lui về bên người thanh niên.



Thanh niên kia hướng mọi người vây xem ôm quyền, phi thường lễ phép giải thích: “Thật có lỗi, kinh động đến chư vị, tại hạ cùng với tiểu đồ trên đường đi qua nơi đây, không khéo gặp phải người gây chuyện, tiểu đồ lỗ mãng đánh trả, quấy rầy thanh tĩnh của các vị hương thân, An mỗ lúc này hướng các vị nhận lỗi.”



Họ An thanh niên sau khi nói xong, lại cùng đồ đệ đi vào Bát Tiên tửu lâu. Bọn họ trở vào không lâu, vài tên giả danh nam tử hán giống tên té trên mặt đất nhanh chóng bước ra, trên người bọ họ đều có thương tích to nhỏ. Vài người nâng đại hán, dưới ánh mắt của mọi người xám mặt rời đi.



Trò hay xem xong rồi, mọi người lục tục tản ra, chỉ còn vài tên nam tử ăn mặc kiểu võ phu còn tại thảo luận:



“Người trẻ tuổi họ An vừa rồi không phải là đương kim võ lâm minh chủ An Trường Quân đi?”



“Ta xem xác định chắc chắn là hắn.” – Đồng bạn của hắn đáp.



“Oa, không thể tưởng được ở tiểu địa phương này lại nhìn đến nhân vật như vậy, thật sự là gặp may mắn......”



“Đáng tiếc không có thấy An minh chủ hiển lộ võ công, bất quá lấy công phu của đồ nhi hắn đến xem, công lực của An minh chủ nhất định không thể khinh thường.”



“Bằng không ngươi cho là người ta như thế nào lên làm võ lâm minh chủ? Hơn nữa đối thủ lần này quá yếu, đồ nhi của An minh chủ bất quá chỉ sử xuất nửa thành công lực mà thôi.” – Một hán cầm đại quan đao, nhìn như người giang hồ đáp lời.



Hạ Tam Lang nguyên bản muốn rời đi nghe bọn hắn nói được như thế phấn khích, không khỏi nghỉ chân lắng nghe.



“Ngươi nói An Trường Quân vì sao xuất hiện ở Ô Hạch trấn chúng ta?” – Lại có người hỏi, hán tử cầm quan đao tựa hồ biết rất nhiều tin tức trên giang hồ, hắn đắc ý nói:



“Ai, các ngươi cả ngày đợi tại cái trấn nhỏ này, đương nhiên đối chuyện trên giang hồ không thể hiểu hết.”



“Nga? Chẳng lẽ ngươi có biết?”



“Việc này đã sớm truyền mở trong giang hồ, mới đây Độc Phiến Môn cùng Tùng Hạc Môn vì tranh đoạt địa bàn Khánh Châu, tranh đến có thể nói khó hoà giải, hai phái giao chiến không ngừng, chết không ít người, liền ngay cả đệ tử thuốc ban phái khác cũng đã bị liên lụy, An minh chủ đại khái là vì điều đình việc này mà đến đi.”



“Thì ra là thế, Khánh Châu cách chúng ta nơi này rất gần, khó trách An minh chủ sẽ xuất hiện ở đây.”



“An minh chủ võ công cái thế, là nhân vật danh vọng đỉnh cao trong chốn võ lâm, nếu hắn ra mặt, đại khái rất nhanh có thể đem phân tranh lần này giải quyết đi......”



“Này cũng không nhất định.” – Hán tử lại nói: “Độc Phiến Môn cùng Tùng Hạc Môn đều là môn phái ác độc có tiếng. Này danh môn chính phái căn bản không làm gì được bọn họ, mà nay hai phái này trở mặt, nói như thế nào đâu...... Xem như chó cắn chó cốt đi, nếu ta là An minh chủ, ta sẽ đơn giản bỏ mặc, cho bọn họ đấu đến lưỡng bại câu thương, đến lúc đó sẽ đem bọn họ tiêu diệt, này không phải rất tốt sao?”



“Lời tuy như thế, bất quá nghe nói Độc Phiến Môn kiếm tiền vô cùng khéo léo, phân đà mới thiết lập rất nhanh có thể lên làm địa phương thủ phủ, liền như vậy tiêu diệt thật đúng là đáng tiếc, đem bọn họ đưa vào võ lâm chính phái, làm cho bọn họ truyền thụ một chút bí quyết kiếm tiền không phải càng thêm tạo phúc cho mọi người sao?”



“Này nói cũng phải, lần này tranh địa bàn không phải là vì một chữ “tiền”..... Khánh Châu địa linh nhân kiệt (đất thiêng thì có người tài) , nếu làm Khánh Châu lão Đại, không phải cũng giống như cai quản quốc khố sao?”



Hạ Tam Lang không hé răng mà nghe đến đó, rốt cục không chịu nổi xen mồm hỏi:



“Xin hỏi các vị đại thúc, người võ lâm cũng có thể kiếm đồng tiền lớn sao?”



Mọi người hoang mang theo dõi y, hán tử cầm đại đao cười nói: “Như thế nào? Tiểu huynh đệ, ngươi rất muốn kiếm đồng tiền lớn sao?”



“Ân.” – Hạ Tam Lang không chút do dự gật đầu.



Hán tử cười khổ nói: “Người võ lâm có thể sống cuộc sống giàu có phi thường ít, giống ta loại này, học nghệ không tinh lại không đầu óc, cũng chỉ có thể chạy đi giang hồ làm xiếc, kiếm không được mấy đồng tiền để sống tạm, muốn có tiền đồ … … như là An Trường Quân, đi làm minh chủ, làm minh chủ tự nhiên có một số lớn kẻ có tiền với ngươi kết giao, mà tất cả mọi người hội tranh nhau làm đồ đệ của ngươi, không cần lo ăn mặc không đủ, còn có thể được mọi người đích kính trọng.”



“Nếu không đảm đương nổi minh chủ?” – Hạ Tam Lang cũng biết minh chủ không phải ai đều có thể làm.



“Nếu không đảm đương nổi minh chủ, vậy tiến vào bang phái đi, tựa như “Đôc Phiến Môn” ta vừa nói, tuy rằng thanh danh không tốt, nhưng là bang phái có tiền nhất trong chốn võ lâm, đi vào trong đó không cần giao tiền, chỉ cần có bản lĩnh là được, nếu biểu hiện ra, bang chủ tự nhiên hội tưởng thưởng, nếu có bản lĩnh lên làm đà chủ hoặc là Đường chủ, càng thêm tài nguyên cuồn cuộn, nở mày nở mặt.”



Hạ Tam Lang ban đầu nghĩ đến học bài đoạt đến công danh chính là biện pháp duy nhất để trở nên nổi bật, không thể tưởng được bên ngoài còn có nhiều chuyện tình y không. Y nhớ tới tên thiếu niên áo xanh vừa rồi tư thế hiên ngang oai hùng, xứng hán tử một phen nói, làm cho hắn càng hướng tới trở thành “võ lâm nhân sĩ”.



Chỉ cần hắn học được võ công, sẽ không bị người khi dễ. Còn có thể dựa vào võ công kiếm đồng tiền lớn, cuộc sống quá tốt......



Hạ Tam Lang không yên lòng mà về đến nhà, hắn đem chuyện hôm nay ở trong trấn và việc chính mình khát vọng trở thành người võ lâm nói cho A Lê.



A Lê chính là nói: “Chỉ cần không phải chuyện hại người, ngươi muốn làm gì đều có thể.”



Hạ Tam Lang miệng chưa nói cái gì, chính là trong lòng lại nghĩ muốn: nếu có thể đạt tới mục đích hại người có là cái gì? Ngươi không hại người, người khác cũng sẽ đi hại người, kia ta lại có cái gì khác biệt? Chỉ cần có thể có cuộc sống tốt, làm cho ta hại bao nhiêu người ta cũng không để ý......



Từ ngày đó, nội tâm Hạ Tam Lang dần dần nổi lên biến hóa. Y không hề an phận mà làm việc nhà nông, mà vẫn nghĩ như thế nào có thể đi vào thế giới “võ lâm” này, chính là, sinh hoạt tại loại thôn hẻo lánh này, thật sự không thể mang đến cơ hội gì cho y.



Mỗi khi y nhìn thấy chân trời phía xa, y sẽ không tự chủ được mà ảo tưởng thế giới bên ngoài.



Cứ như vậy, lại qua mấy tháng. Hôm nay, Hạ Tam Lang như thường đến trên núi nhặt củi, hoàng cẩu Tiểu Bảo đầy sinh lực theo sát y lên núi, thỉnh thoảng ở trong bụi cỏ ngửi tới ngửi lui.



Hạ Tam Lang kiếm đầy một sọt củi đót, chuẩn bị quay về, quay đầu lại phát hiện mất đi bóng dáng Tiểu Bảo.



“Tiểu Bảo —— Tiểu Bảo ——” – y cao giọng kêu, giây lát sau, bên kia núi truyền đến tiếng chó sủa. Hạ Tam Lang nghĩ thầm rằng này cẩu nhi nghịch ngợm cư nhiên chạy đến nơi xa như vậy, y tiếp tục hô to: “Tiểu Bảo —— mau trở lại!”



Đợi một hồi lâu, như trước không thấy Tiểu Bảo trở về, Hạ Tam Lang trong lòng khả nghi, Tiểu Bảo từ trước đến nay thực nghe lời, vì sao hôm nay như thế khác thường? Y lập tức hướng nơi truyền đến tiếng chó sủa đi đến.



_____________________________



(*) Đây là bài thơ “Giang tuyết” (Tuyết trên sông) của Liêu Tông Nguyên, một nhà thơ thời Đường, Trung Quốc



Dịch nghĩa:



Giữa ngàn non, chim bay bổng tuyệt mù trời.

Trên vạn nẻo đường tắt, dấu vết người vắng hẳn.

Thuyền lẻ loi có ông già mang nón lá áo tơi,

Một mình ngồi câu trên dòng sông đầy tuyết lạnh.



(Nguồn Wikipedia)