[Ái Nô Hệ Liệt] Tuyết Nô Nhi

Chương 11 : Tiết tử

Ngày đăng: 04:40 19/04/20


Mùa đông, những bông tuyết theo gió bay khắp nơi, mặt đường đóng một lớp băng mỏng, người đi đường cùng xe ngựa cũng cẩn cẩn dực dực (cẩn thận từng li từng tí) mà bước. Thị trấn so với trước kia thật vắng vẻ, chỉ còn một vài người bán thức ăn ngồi chờ khách



Trong một góc không ai chú ý tới, một tiểu nam hài ngồi chồm hổm, đầu tóc rối tung, gương mặt lem luốc, trên người chỉ mặc duy nhất một kiện áo bông rách nát, đôi tay nhỏ bé lạnh cóng đỏ ửng. Nhìn qua thì biết đó là một tiểu khất cái, nhưNg điều ngạc nhiên chính là, bên cạnh hắn lại có một con chó vàng, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, cùng tiểu nam hài gắt gao ôm sát nhau lấy hơi ấm. (tự nhiên nhớ truyện Lão Hạc của Nam Cao =)))



Nhiều người đi đường đi ngang qua cũng không ai liếc mắt một cái xem bọn hắn. Nam hài thon gầy hai tay ôm con chó vàng bên cạnh, hai mắt vô thần mà nhìn ngã tư đường người thưa thớt qua lại.



Đinh… Một đồng tiền rớt ngay trước mặt hắn, nam hài ngẩn người, chậm rãi ngẩng đầu. Một cụ già nở nụ cười thương xót nhìn hắn, sau ôm lấy đứa cháu gái nhỏ bỏ đi. Tiểu cô nương không ngừng quay đầu lại nhìn, trong mắt tràn ngập tò mò.



Tiểu khất cái nhặt lên đồng tiền, hai tay gắt gao như đang cầm trân bảo, miệng thở ra khói, ngây ngô cười với con chó nhỏ: “A Vàng, chúng ta có thể ăn bánh bao rồi…”



Con chó nhỏ không biết nghe có hiểu hay không, hướng tiểu khất cái trên người cọ a cọ. Tiểu khất cái mới vừa rồi còn buồn bã, giờ vui vẻ mà đứng lên, cầm đồng tiền hướng đến một hàng bán bánh bao nóng mà chạy.



Cách hắn không xa trên ngã tư đường, một chiếc xe ngựa đang phi như bay (phóng nhanh vượt ẩu =))), xa phu là một gã hán tử (đàn ông =))) thân lam hắc y (y phục 2 màu đen xanh?), vẻ mặt hung ác, thắt lưng mang kiếm, vừa quất roi vừa hét lớn: “Tránh ra! Tránh ra!”



Trên đường người đi đường đều bị kinh hoàng mà thối lui đến hai bên, xe ngựa không bị cản trở tại giữa ngã tư đường phóng càng nhanh, một vài tiểu quán né tránh không kịp mà bị xe ngựa va phải làm tan tành, mấy tiểu đồng chơi đùa ven đường cũng suýt bị đụng trúng.



Bên này tiểu khất cái mua xong mấy cái bánh bao nóng hổi, cao hứng ba chân bốn cẳng chạy trở về. Con chó vàng ngồi ở góc tường chờ, thấy hắn trở về liền phe phẩy cái đuôi mừng rỡ.



Nhưng vào lúc này, chiếc xe ngựa ban nãy như tên bắn nhằm về phía bọn họ. Tiểu khất cái mắt thấy hai hắc mã to lớn bay thẳng về phía mình, sợ đến hai chân bủn rủn đứng tại chỗ không nhúc nhích. Bên đường truyền đến tiếng mọi người kêu sợ hãi:



“Mau dừng lại!”



“Có một hài tử ở trước ──!”




Trước mắt một mảnh huyết sắc, hắn mơ hồ thấy một cẩm y hoa phục tuấn mỹ thiếu niên, tựa như vị thần ở trên cao nhìn chăm chú vào chính mình.



Hạ Hầu Huân nói nhỏ: “Đem hắn mang về.”



“Thiếu chủ, này…” Xa phu vẻ mặt không biết làm sao.



“Ta nói, mang về.” Hạ Hầu Huân thản nhiên mà nói, trong thanh âm mang theo khí phách không thể cãi lại.



“Vốn là…” Xa phu đành phải nghe lệnh, một tay đem tiểu khất cái túm lấy. Tiểu khất cái vô lực phản kháng, như một con búp bê mặc cho người khác bài bố.



Hạ Hầu Huân nhìn tiểu khất cái, hỏi: “Ngươi tên gì?”



Tiểu khất cái sức lực một chút cũng không có, hơi thở mong manh mà trả lời: “Ta họ Miêu…”



“Ngươi không có tên?”



Tiểu khất cái nhẹ nhàng mà gật đầu một cái, vài đóa bông tuyết từ bầu trời rơi xuống trong không trung tung bay, rơi trên mái tóc đen nhánh của hắn. Hạ Hầu Huân thân thủ tiếp được một mảnh bông tuyết, lẩm bẩm nói: “Tuyết… Miêu Tuyết…”



Hắn trầm tư mà ngẫm nghĩ trong chốc lát, cuối cùng dùng thanh âm thanh thúy vang dội nói: “Miêu Tuyết Khanh, từ nay về sau, ngươi là Miêu Tuyết Khanh.”



Gió lạnh gào thét, bông tuyết bay đầy trời, cổ thành trang nghiêm, nguy nga lẻ loi giữa trời mênh mông tuyết trắng.