[Ái Nô Hệ Liệt] Tuyết Nô Nhi

Chương 10 :

Ngày đăng: 04:40 19/04/20


Phía chân trời hiện lên ánh dương rực rỡ, đám mây u ám bị đuổi tản ra. Miêu Tuyết Khanh thân thể xanh xao mệt mỏi từ biệt quán của Hạ Hầu Huân rời đi, hắn một đêm không ngủ, xung quanh mắt đều thâm quầng.



Bất quá bây giờ đã không có thời gian cho hắn nghỉ ngơi... Miêu Tuyết Khanh mạnh mẽ vực dậy tinh thần, khoái mã gia tăng roi mà chạy về An phủ.



“Tuyết Khanh!” – An Trường Quân chứng kiến hắn bình an đã trở về, vẻ mặt mừng rỡ.



Miêu Tuyết Khanh đem giải dược giao cho hắn, áy náy nói: “Sư công, giải dược này bảy ngày sau sẽ mất đi hiệu lực... Ta không có biện pháp làm cho Hạ Hầu Huân giao ra giải dược chính thức...”



“Bảy ngày sao...” – An Trường Quân trầm ngâm, suy tư một lúc lâu, hắn tự nhủ: “Nếu như đem cái này giao cho “người nọ”, nói không chừng có thể làm ra giải dược...”



“Sư công? Ngươi có phải hay không có biện pháp?” – Miêu Tuyết Khanh không thể chờ đợi được hỏi.



“Ân, lưu lại một chút đi, “người kia” có thể căn cứ vào đó phối chế giải dược hữu hiệu.”



An Trường Quân từ trong lòng móc ra khăn tay, đem phấn trong bình trút ra một chút.



Miêu Tuyết Khanh gật đầu, cầm dược phấn còn lại cho Thân Đồ Bách Nho ăn. Sau khi Thân Đồ Bách Nho ăn giải dược, sắc mặt rốt cục chuyển biến tốt đẹp một chút, bất quá còn không có lập tức tỉnh lại. An Trường Quân nói muốn đi tìm người phối giải dược, cho Miêu Tuyết Khanh lưu lại chiếu cố Thân Đồ Bách Nho.



Miêu Tuyết Khanh tối hôm qua lao lục, đã mệt mỏi không thôi, nhưng hắn vẫn kiên trì ở lại trong phòng Thân Đồ Bách Nho chăm sóc hắn.



Miêu Tuyết Khanh phờ phạc mà ngồi trước bàn, thỉnh thoảng nhìn về phía người trên giường. Cũng không biết ngồi bao lâu, trước mắt càng ngày càng mơ hồ, bên tai nghe cũng càng ngày càng mờ ảo. Hắn vuốt vuốt mắt, nhưng lại chỉ cảm thấy mí mắt phát trọng, đầu phát trầm...



Hảo mệt... Hảo muốn ngũ... Mệt mỏi dần dần xâm chiếm... Trước mắt một mảnh hắc ám...



Tự mình bất quá mới vừa nhắm mắt lại, lập tức cảm giác được có người nhẹ nhàng mà đẩy bờ vai của hắn.



“Ách...” – Miêu Tuyết Khanh kinh hách mà mở mắt ra ngồi dậy.



“Tuyết Khanh?” – Thân Đồ Bách Nho nhân tiện đứng phía sau hắn.



“Sư phụ...” – Miêu Tuyết Khanh phút chốc đứng lên.”Ngươi không có việc gì rồi sao?”



“Không có việc gì...” – Thân Đồ Bách Nho vuốt bả vai có điểm đau nhức.”Ta là làm sao vậy?”



“Thi độc trong cơ thể ngươi phát tác, đã mê man một ngày rồi...”



“Thi độc? Không phải đã giải độc rồi sao?”



Nói đến chuyện này Miêu Tuyết Khanh liền tức giận, hắn tự trách mà nói: “Sư phụ, đều do ta vô năng, trúng kế Hạ Hầu Huân, giải dược ta lần trước lấy được tối đa chỉ có thể duy trì bảy ngày.”



“Ta đây...”



“Ta vừa lại chạy đi tìm hắn muốn giải dược rồi, mặc dù giải dược lần này cũng thế, bất quá sư công nói có thể tìm người chế ra tân dược, cho nên ngươi không cần lo lắng, ngươi nhất định có thể hồi phục.”



“Ngươi lại đi gặp y?” – Thân Đồ Bách Nho vắt ấn đường (vị trí giữa trán).“Hắn không có đối với ngươi làm gì sao?”



“Không. Sư phụ, ngươi tái nghỉ ngơi một chút đi. ” – Miêu Tuyết Khanh dìu hắn trở lại trên giường, quan tâm hỏi: “Sư phụ ngươi đói bụng sao? Muốn ăn gì?”



“Tùy đi... Ăn cái gì cũng đừng lo.” – Thân Đồ Bách Nho đang nói, ánh mắt bất chợt ngưng trệ trên cổ Miêu Tuyết Khanh.”Cổ ngươi làm sao vậy?”



“Cổ?” – Miêu Tuyết Khanh quay đầu, giựt lại áo nhìn một chút.



“...” – Thân Đồ Bách Nho chỉ vào mấy vết đỏ thẫm trên da thịt tuyết trắng của hắn.



Miêu Tuyết Khanh nhất thời ý thức được đây là cái gì — vốn là hôn ngân Hạ Hầu Huân! Hắn lần trước sau khi bị Hạ Hầu Huân giữ lại, trước ngực cũng hiện đầy vết thâm, nghĩ không ra đối phương lần này cư nhiên đem hôn ngân lưu ở địa phương có thể nhìn thấy!



Hắn bị hù dọa ra một thân mồ hôi lạnh, cuống quít không biết trả lời thế nào, không dám nhìn thẳng ánh mắt chất vấn của Thân Đồ Bách Nho. Hắn càng chột dạ, càng khiến cho Thân Đồ Bách Nho nghi ngờ.



“Tuyết Khanh, này rốt cuộc là cái gì?” – Từ khẩu khí trầm thấp của hắn, chỉ sợ hắn cũng đoán được vết bầm này vì sao mà có rồi.



“Ta không biết.” – Miêu Tuyết Khanh kinh hoảng mà trả lời.



“Ngươi như thế nào không biết?!” – Thân Đồ Bách Nho đột nhiên kích động mà nhảy dựng lên, thô lỗ mà ngăn vạt áo hắn.



Sau khi chứng kiến trên ngực hắn loang lỗ một chút hôn ngân, ánh mắt Thân Đồ Bách Nho thoáng chốc ngưng kết. Miêu Tuyết Khanh sợ hãi mà nhảy khai từng bước. Nắm chặt cổ áo chính mình.



“Sư phụ...” – Hắn nhìn Thân Đồ Bách Nho thần sắc khiếp sợ, vừa hoảng vừa lo lắng.



Thân Đồ Bách Nho chậm rãi cúi đầu, hắn cắn răng, gian nan mà phát ra âm thanh: “Y đối với ngươi làm cái gì...”



Miêu Tuyết Khanh biết không thể gạt được hắn, nhưng làm sao lại có thể nói ra? Hắn run rẩy nắm áo chính mình, không nói gì mà chống đỡ.



Cho dù hắn không nói, Thân Đồ Bách Nho cũng có thể suy đoán nguyên nhân hậu quả.
“Nhưng ngươi luôn đùa bỡn ta, lời ngươi nói cũng là nửa thật nửa giả... Ta căn bản không biết ngươi đang suy nghĩ cái gì. Ta nghĩ đến ngươi đơn giản xem ta là thuộc hạ, ta nào dám với ngươi biểu lộ.” – Miêu Tuyết Khanh không phải không có hờn dỗi mà nói.



“Ta không thể để cho người khác biết ta thích ngươi!” – Hạ Hầu Huân sốt ruột mà giải thích: “Khi đó nhiều người mơ ước vị trí của ta, bọn họ luôn nghĩ biện pháp công kích nhược điểm của ta. Ngươi chính mình cũng gặp qua rồi, một ít địch nhân vì áp chế ta, bắt sủng thiếp của ta làm con tin. Nếu như bọn họ biết được ngươi là người ta coi trọng nhất, bọn họ hội như thế nào đối với ngươi? Ta không thể khiến ngươi đặt mình trong nguy hiểm. Nhưng là ta lại sợ ngươi sẽ bị người khác hấp dẫn, cho nên mới luôn tìm cơ hội đối với ngươi thật tốt. Ta cùng lúc sợ người khác biết, cùng lúc lại muốn nắm chặt ngươi, ta không có biện pháp đối với ngươi nói thật tình.”



Miêu Tuyết Khanh mặt đỏ tim đập, nguyên lai đối phương làm mỗi một chuyện cũng vì hắn mà suy nghĩ, hắn cho tới bây giờ cũng không biết Hạ Hầu Huân lo lắng nhiều như vậy. Hạ Hầu Huân lại nói: “Ta cũng rất khổ não, không biết khi nào mới có thể chính thức cùng một chỗ với ngươi, khi đó chứng kiến ngươi theo nữ nhân khác thân cận, ta thật sự bị chọc tức. Trong mắt ngươi không nên có người nào ngoài ta, cho nên ta dùng thủ đoạn ác liệt bức tử nha hoàn kia.”



Miêu Tuyết Khanh nhớ lại chuyện này, trong lòng hiện lên chua xót. Hạ Hầu Huân ôm hắn, nói: “Ta đích thật là một người xấu, ta không đúng... Ta không dám nói ta sau này sẽ không làm chuyện xấu, nhưng ta sẽ đem thương tổn hạn chế đến thấp nhất, bởi vì ta biết ngươi rất thiện lương, ngươi không nghĩ chứng kiến người khác chịu khổ, đúng không?”



Miêu Tuyết Khanh tinh mâu (con ngươi, mắt) nửa buông xuống, không nói gì mà tựa vào lòng y.



“Ta nguyện ý vì ngươi sửa lại, ngươi trở về được không?” – Hạ Hầu Huân ghé vào lỗ tai hắn hỏi.



Miêu Tuyết Khanh ngẩng đầu lên, ánh mắt do dự mà nhìn y cùng Thân Đồ Bách Nho. Hạ Hầu Huân biết chính mình đã nắm chắc thắng lợi, y âm thầm nhìn Thân Đồ Bách Nho thương tâm.



“Thân Đồ công tử.” – Hạ Hầu Huân buông ra Miêu Tuyết Khanh, đi qua.”Tại hạ phi thường cảm tạ ngươi cứu Tuyết Khanh, ta qua lại đối với ngươi chứa nhiều mạo phạm, ngày sau có cơ hội nhất định hướng ngài hảo hảo bồi tội, hoàn lại xin mời Thân Đồ công tử thứ lỗi.”



Người này trở mặt so với mình trở thư còn nhanh, Thân Đồ Bách Nho không cam lòng, nhưng là Miêu Tuyết Khanh lại hết lần này tới lần khác thích y... Thân Đồ Bách Nho khó nén bi ai, căm giận bất bình mà quay mặt đi.



Hạ Hầu Huân ghé sát vào hắn nói: “Thân Đồ công tử, để chuộc lỗi, ta nhân tiện nói cho ngươi, là ai muốn hãm hại ngươi đi...”



Thân Đồ Bách Nho sửng sốt, Hạ Hầu Huân ghé vào lỗ tai hắn nói ra tên một người, hắn nhất thời lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.



“Ngươi nói bậy...” – Thân Đồ Bách Nho run giọng nói.



“Ta đã nói ra sự thật rồi, có muốn tin hay không là tùy ngươi.” – Hạ Hầu Huân mỉm cười, đi trở về bên cạnh Miêu Tuyết Khanh muốn ôm hắn rời đi, Miêu Tuyết Khanh nhẹ nhàng đẩy tay y ra, nói: “Ta nghĩ theo sư phụ nói mấy câu.”



Hạ Hầu Huân nhìn Thân Đồ Bách Nho, không quá vui mà gật đầu. Miêu Tuyết Khanh đến trước mặt Thân Đồ Bách Nho, áy náy mà nói: “Sư phụ, đại ân đại đức của ngươi, Tuyết Khanh suốt đời khó quên, rất xin lỗi, mang đến nhiều phiền toái cho ngài.”



Thân Đồ Bách Nho lắc đầu, thanh âm khàn khàn mà nói: “Ngươi cảm giác được hạnh phúc thì tốt rồi.”



Miêu Tuyết Khanh bỗng dưng quỳ xuống, đối với hắn khấu đầu ba lần.



“Tuyết Khanh.” – Thân Đồ Bách Nho vội dìu hắn đứng lên, Hạ Hầu Huân bất mãn mà đi qua xoay người Miêu Tuyết Khanh lại.



“Tốt lắm, đi thôi.” – Hạ Hầu Huân không phân minh mà kéo Miêu Tuyết Khanh rời đi. Miêu Tuyết Khanh vừa đi vừa quay đầu lại hướng Thân Đồ Bách Nho chờ nói lời từ biệt: “Gặp lại sau, sư phụ, sư công.”



Thân Đồ Bách Nho ngẩn ngơ mà nhìn bọn họ đi vào rừng cây, An Trường Quân đi đến bên cạnh hắn, an ủi mà vỗ bờ vai của hắn.



“Hạ Hầu Huân mặc dù không phải người lương thiện, bất quá xem ra y là thật tâm thích Tuyết Khanh.”



“Ân...”



“Tuyết Khanh tính tình tinh khiết thiện lương, nói không chừng có thể làm cho y cải tà quy chính, bọn họ đích xác thích hợp cùng một chỗ.”



“Sư phụ nói rất đúng.” – Thân Đồ Bách Nho cười khổ.



“Nhắc tới tình cảm, một ngày nào đó ngươi cũng có thể tìm được người thích hợp của ngươi.”



“Đệ tử đã rõ.”



An Trường Quân nhớ tới chuyện Hạ Hầu Huân nói đến, không yên lòng hỏi: “Bách Nho, Hạ Hầu Huân có nói cho ngươi là ai không muốn ngươi cùng tranh đoạt minh chủ vị sao?”



Thân Đồ Bách Nho nhìn hắn một chút, đột nhiên dừng lại cước bộ, thấp giọng nói: “Sư phụ, chuyện này ngài đừng lo lắng. Người kia là ai cũng không quan trọng.”



“Tại sao?”



“Đệ tử không nghĩ tham gia thi đấu minh chủ vị, xin sư phụ tha thứ.”



An Trường Quân không có tức giận, chỉ là nao nao, hắn suy tư chốc lát, cảm thông mà nói: “Vi sư rõ ràng, ngươi luôn luôn không thích tranh danh đoạt lợi, cho ngươi đi tham gia thi đấu chỉ là tư tâm của vi sư.”



“Xin lỗi, sư phụ.” – Thân Đồ Bách Nho nguyên bổn đối với minh chủ vị vô vị, hơn nữa Miêu Tuyết Khanh rời đi hắn, càng lại làm cho hắn mất đi ý chí chiến đấu, bây giờ hắn thầm nghĩ rời địa phương chứa đựng nhiều ký ức này, chung quanh dạo chơi.



“Vi sư không trách ngươi, chỉ cần ngươi cảm giác được vui sướng, thì hãy can đảm mà làm những điều ngươi muốn.” – An Trường Quân ha hả cười nói: “Xem ra chỉ có thể trông cậy vào nhị sư huynh ngươi rồi. Kỳ thật, chỉ cần là chi sĩ chính chắn, người nào làm minh chủ cũng đừng lo.”



“Ân, sư phụ yên tâm, nhị sư huynh nhất định hội dùng hết thủ đoạn trở thành minh chủ.” – Thân Đồ Bách Nho nói nhỏ đến khó nghe.



“Ân? Cái gì”- An Trường Quân không có lưu ý hắn đang nói cái gì.



“Không có gì.”



Hai thầy trò đón ánh trăng, cùng nhau xuống núi.