[Ái Nô Hệ Liệt] Tuyết Nô Nhi

Chương 5 :

Ngày đăng: 04:40 19/04/20


Mùi rượu cùng son phấn tràn ngập đại đường kỹ viện, cười vui tán tỉnh không ngừng bên tai, dàn nhạc trên sân khấu ra sức diễn tấu lại không người xem. Trong đó hé ra một bàn tròn lớn ngồi bảy tên hán tử, bọn họ say khướt ôm các cô nương quần áo hở hang, hoặc rung đùi đắc ý đàm luận, hoặc cùng cô nương trong lòng uống rượu trêu đùa.



Uông Đông Thắng cầm đầu nắm nữ tử bên cạnh đứng lên, lúc lắc hướng sương phòng trên lầu hai đi đến. Nữ nhân cười hì hì giúp đỡ hắn, miệng nói “Đại gia, đừng như vậy gấp gáp, thời gian hãy còn sớm......”



Uông Đông Thắng ha ha cười, một tay xấu xa xoa nắn bộ ngực đầy đặn của nàng. Hai người tiến vào một phòng đã sớm chuẩn bị tốt, Uông Đông Thắng một cước đá cửa, ôm cô nương ngã vào trên giường, một tay bái điệu (cởi ra) y bào của nàng.



Hai người đang muốn miệt mài một phen, bỗng nhiên truyền đến “xuy” một tiếng, ánh nến trong phòng lập tức tắt. Kỹ nữ kia hoảng sợ, chỉ nghe Uông Đông Thắng trong bóng đêm lớn tiếng la hét:



“Người nào vương bát cao tử!”



Hắn vừa dứt lời, cửa sổ đột nhiên “suy suy lạp” một tiếng mở ra, một bóng người màu đen thiểm (chợt hiện) vào trong phòng. Trường kiếm trong tay đối phương lóe ra từng trận hàn quang, ánh trăng sau lưng buộc vòng quanh hắn như trước mang theo hình dáng tuấn tú.



“Ngươi...” – Uông Đông Thắng đang muốn mở miệng, thiếu niên nhanh như chớp nhảy đến trước mặt hắn. Thanh quang xẹt qua, chỉ nghe thấy phốc phốc vài tiếng, Uông Đông Thắng không còn phát ra bất kì thanh âm gì nữa.



Bóng đen kia bay nhanh nhảy ra ngoài cửa sổ, như ma quỷ biến mất trong bóng đêm.



Trong phòng một thiên yên tĩnh, kỹ nữ trên giường hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, nàng cả người phát run, sờ soạng tìm kiếm hộp diêm, châm một ngọn nến. Sau khi ánh sáng trong phòng khôi phục, nàng rốt cục thấy được Uông Đông Thắng ngã trong vũng máu, ngực hắn bị đâm thủng, giương miệng, hai mắt phun ra, bộ dáng cực kỳ kinh khủng.



“Nha ──!!” – Ngọn nến trong tay kỹ nữ rớt xuống, phát ra một tiếng thét chói tai.



Bắc Phong gào thét, quét qua hoa lau đầy khắp núi đồi, dưới bầu trời u ám, đỉnh núi bị bao phủ bởi một đám bụi mù phảng phất.



Một nấm mộ lẻ loi đứng trên sườn núi, phía trước đặt một tấm mộc bài đơn sơ. Tiền giấy ở trong gió bay lả tả, như từng bông tuyết khổng lồ. Thiếu niên một thân áo xám đứng trước mộ, chăm chú nhìn dòng chữ trên mộc bài.



“Kim Hoa, ta đã báo thù cho ngươi. Ngươi không cần tái thương tâm...” – Miêu Tuyết Khanh thì thào nói.”Ta sẽ thực hiện hứa hẹn của ta. Ta nói muốn kết hôn ngươi, nhất định sẽ thú ngươi....”



Hắn nói xong, xoay người sang chỗ khác, thấy được cẩm y nam tử đứng sừng sững trong bụi hoa lau, đối phương làm như thế nào đi vào, hắn nhưng lại không có phát hiện.



“Như thế nào? Điều nên nói đều nói xong rồi sao?” – Hạ Hầu Huân bất biến mà cười nói.



Miêu Tuyết Khanh né tránh ánh mắt của y, không phát một tiếng mà nhìn xa xăm. Hạ Hầu Huân đi đến trước mặt hắn, cúi đầu nhìn hắn, dùng khẩu khí bâng quơ nói:



“Mới sáng sớm, thủ hạ của Uông Đông Thắng đã chạy đến trong phủ nháo sự, nói nếu không đem ngươi giao ra, sẽ hủy đi Hạ Hầu phủ chúng ta.”



Miêu Tuyết Khanh tiếp tục không hé răng, Hạ Hầu Huân lại nói: “Ta theo bọn họ nói chuyện thật lâu bọn họ cũng không chịu bỏ qua, ta cũng không có biện pháp, đành phải phân phó hạ nhân giữ cửa đóng cửa, đưa bọn họ toàn bộ giết chết ở trong phòng.”



Miêu Tuyết Khanh lúc này mới nhìn y, đối với lời y nói tỏ vẻ nghi ngờ. Hạ Hầu Huân cười ám muội, chậm rãi kề sát vào mặt hắn, y dựa vào thật sự gần, nhiệt khí phất phơ trước mũi Miêu Tuyết Khanh, người sau vội đem mặt biệt khai.



“Ngươi không tin sao? Ta vốn tính toán giết bọn họ. ” – Hạ Hầu Huân cười đến bí hiểm, khiến Miêu Tuyết Khanh không thể không nhìn về phía ánh mắt y.



Hạ Hầu Huân một tay nâng lên cằm hắn, nửa thật nửa đùa nói: “Bọn họ trước đó từ phân đà Khánh Châu trộm đi một quyển sổ, ngươi nên biết, phân đà chủ phân đà Khánh Châu, Chung Quyền lão nhân, từ trước đến nay không phục ta, Uông Đông Thắng là muốn đem sổ sách bán cho ta, làm cho ta nắm được nhược điểm của Chung lão nhân. Cha ta một lần trong hội nghị đà chủ đề cập qua muốn cho ta tiếp quản chưởng môn vị, lúc ấy thanh âm phản đối lớn nhất chính là Chung lão nhân, ta là rất muốn có thể mượn thứ này áp chế Chung lão nhân. Nhưng cũng không phải dùng loại trò hề này của tiểu hài tử... “



Miêu Tuyết Khanh mi tâm vừa động, hắn cơ hồ có thể đoán được dụng ý của Hạ Hầu Huân. Lời Hạ Hầu Huân nói kế tiếp hoàn toàn chứng thật ý tưởng trong đầu hắn: “Ngươi giết Uông Đông Thắng, vừa vặn giúp ta một phen, ta chẳng những tìm được lý do diệt bọn hắn, còn có thể đem sổ sách của Chung lão nhân thu về, thoải mái mà trả lại cho hắn, thuận nước giong thuyền. Kể từ đó, Chung lão nhân ngày sau đối ta nếu bất mãn cũng không dám nói ra. Lại nói, ta thực hẳn là hảo hảo cảm tạ ngươi, ngươi nói có phải hay không?”



Lời y nói phảng phất mở ra mưu kế, hết thảy sự tình phát sinh trong khoảng thời gian này như đèn kéo quân ở trong đầu Miêu Tuyết Khanh quay về.



Chẳng lẽ, nhất cử nhất động của mình đều nằm trong tính toán của Hạ Hầu Huân? Chính mình cùng Kim Hoa cứ như vậy từng bước một rơi vào bẫy? Nói như thế, hết thảy hành động không bình thường từ trước đến nay của Hạ Hầu Huân đều có giải thích hợp lý!



Miêu Tuyết Khanh sắc mặt dần trở nên tái nhợt, miệng hắn phát run, thanh âm không xong hỏi: “Kia Kim Hoa.... Cái chết của Kim Hoa......”



“Cũng là trong kế hoạch của ta.” – Hạ Hầu Huân thản nhiên cười nói: “Nếu nàng không chết, ngươi sẽ không tức giận đến giết chết Uông Đông Thắng, có phải hay không?”



“Chuyện nàng bị ô nhục....”



“Đương nhiên cũng là ta an bài.” – Hạ Hầu Huân mị mắt cười, miệng phát ra lời nói vô cùng lãnh khốc: “Kim Hoa cô nương thật sự là một quân cờ không tồi, mỗi việc làm đều trong ý tưởng của ta, duy điểm da mặt dày là nằm ngoài ý liệu. Sau lúc bị cưỡng hiếp cư nhiên còn vọng tưởng có thể với ngươi thành thân, bất quá hoàn hảo, ta bảo Chu mụ bà cười nàng vài câu, nàng đêm đó liền thắt cổ. Thật sự là không uổng công ta một phen an bài chu đáo.”



Miêu Tuyết Khanh hai mắt mở lớn, giận không thể trừng mắt y. Hay cho một chiêu mượn đao giết người! Chính mình cùng Kim Hoa đều bị đùa bỡn! Kim hoa còn vì thế bị mất mạng! Chính mình còn giống cái xuẩn đản chạy tới ám sát Uông Đông Thắng! Kỳ thật thủ phạm đích thực hại chết Kim Hoa ngay tại trước mắt!



Cứ việc như thế phẫn hận, hắn lại ngay cả dũng khí rút kiếm chỉ vào người trước mắt cũng không có, Miêu Tuyết Khanh gắt gao cắn răng, hai tay nắm chặt, móng tay dùng sức đến đâm vào da thịt.



Hạ Hầu Huân đem hết thảy để ở trong mắt, y cười lạnh hỏi: “Như thế nào? Ngươi thực sinh khí sao?”



Miêu Tuyết Khanh quay mặt đi, không nhìn tới y, hắn sợ chính mình nhất thời không khống chế được liền huy quyền!



Hắn đã sớm biết Hạ Hầu Huân có bao nhiêu lãnh khốc cùng tàn nhẫn, là hắn lựa chọn đi theo một người như vậy, hắn không có tư cách trách tội đối phương. Chính là...... Đơn giản là như thế, liên lụy Kim Hoa hy sinh tánh mạng sao? Hắn tình nguyện trúng bẫy chết đi chính là mình!


Mạnh Khâu Ly lại nhân cơ hội công kích Hạ Hầu Huân, la hét y phải xử phạt Miêu Tuyết Khanh, bọn họ đang nói cái gì, Miêu Tuyết Khanh đã muốn nghe không rõ, hồn phách của hắn phiêu ly thân thể, tất cả cảm giác đều trở nên mờ ảo.



Cuối cùng, hắn nghe thấy Hạ Hầu Huân nói: “Phế võ công hắn, đem ra bên ngoài uy dã lang, như vậy được rồi chứ?”



Mạnh Khâu Ly rốt cục ngậm miệng. Miêu Tuyết Khanh tầm nhìn mơ hồ mà nhìn Hạ Hầu Huân hướng chính mình đi tới, kiếm trong tay đối phương nổi lên thanh quang lạnh như băng. Hạ Hầu Huân trong mắt không có một chút dao động cùng không đành lòng...... Quên đi, nếu tánh mạng chính mình là do y cứu, vậy đem mệnh trả lại cho y đi. Ít nhất, chính mình không cần lại đi làm loại chuyện tình tàn nhẫn này...... Miêu Tuyết Khanh khóe miệng hiện ra nụ cười giải thoát, hắn nhắm mắt lại, vươn hai tay.



Hạ Hầu Huân đứng ở trước mặt hắn, rất mạnh xuất kiếm ──



“Ô......”



Gân mạch tứ chi bị cắt đoạn, Miêu Tuyết Khanh đau đến cơ hồ hôn mê, nhưng hắn cố nén gào thét trong miệng.



Thương! Hạ Hầu Huân thu kiếm vào trong vỏ. Miêu Tuyết Khanh quỳ trên mặt đất, máu tươi từ cổ tay cùng cổ chân phun tung toé mà ra.



“Đem hắn ném tới phía sau núi đi.” – Hạ Hầu Huân lạnh lùng ra lệnh.



Miêu Tuyết Khanh bị hai người tha đi, hắn mơ màng suy nghĩ, thấy Hạ Hầu Huân cũng không quay đầu lại mà đi trở về chỗ ngồi.



Bọn người thô lỗ lập tức đem thiếu niên suy yếu ném xuống, đối phương trên mặt đất lăn lộn vài cái, tiếp theo vẫn không nhúc nhích mà nằm úp sấp.



“Đi thôi.”



Bên tai tiếng vó ngựa dần dần rời xa, dần dần biến mất. Miêu Tuyết Khanh nằm trong đất lạnh như băng, hai mắt lạnh lẽo mà nhìn mặt đất.



Nơi này là chỗ nào Dường như là phía sau núi đi. Miêu Tuyết Khanh hoảng hốt nghĩ.



Một đoàn màu xanh trong suốt dán trước mắt mình khiến cho hắn chú ý, hắn khẽ đảo mắt nhìn lại ── ngọc bội hình quạt phát ra quang mang nhàn nhạt.



Là Hạ Hầu Huân cho hắn. Vừa rồi, thời điểm bọn người đó đem hắn ném, ngọc bội cũng rơi ra...



“Ô......” – Miêu Tuyết Khanh nghĩ muốn với tay lấy, hai tay lại căn bản không thể nhúc nhích, chỉ là một động tác rất nhỏ, khiến cho hắn đau đến sắp ngất.



Rõ ràng đã muốn sử xuất toàn thân khí lực, ngón tay lại chỉ có thể di động nửa tấc. Không được... Buông tha cho... Hắn quyết tâm quỳ rạp trên mặt đất, gió lạnh từng trận, lạnh đến đến xương. Mây đen dầy đặc không trung, một chút bột phấn nhẹ sáng lên.



Là tuyết rơi sao...... Miêu Tuyết Khanh nhìn bông tuyết bay xuống cỏ dại, tuyết càng rơi càng nhanh, rất nhanh liền đem Miêu Tuyết Khanh toàn thân đều bao trùm.



Hắn lại không có cảm giác rét lạnh, cũng tái không có cảm giác đau đớn. Đại khái, máu trong cơ thể đã muốn ngưng kết đi. Miêu Tuyết Khanh nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết....



Một tuấn mã màu xám mạo hiểm phi trên đường rừng tuyết bay lả tả. Công tử trên lưng ngựa thần tình lo âu, y dùng sức quật con ngựa, làm cho nó chạy nhanh hơn một chút. Con ngựa vượt qua đại tuyết, một hơi chạy vội tới trên sườn núi.



“Hu ──” – Hạ Hầu Huân dừng ngựa, xoay người nhảy xuống.



Y thở hổn hển đốt lên một cây cây đuốc, ở trên mặt đất sốt ruột tìm kiếm. Vừa thấy bất kì vật thể gì liền đi qua xác nhận, nhưng lại thủy chung tìm không thấy “người nọ”.



“Chết tiệt!” – Hạ Hầu Huân thầm rủa, như trước không chịu buông tha, hắn dùng chân đem tuyết dày đẩy ra, nương ánh lửa cẩn thận tìm kiếm, ở tại chỗ dạo qua một vòng lại một vòng. Thẳng đến khi đống tuyết bị đạp bằng, như trước không thu hoạch được gì.



“Chẳng lẽ không đúng nơi này? Không có khả năng a...” – Y thì thào tự nói, bỗng dưng, một đoàn thanh quang xa xa tiến mắt y. Hạ Hầu Huân chạy vội qua, đẩy ra tuyết đọng, nhìn thấy ── là ngọc bội y đưa cho Miêu Tuyết Khanh!



Ngọc bội ở trong này, Miêu Tuyết Khanh nhất định cũng ở đây! Hạ Hầu Huân kích động không thôi mà đem ngọc bội nhặt lên, hắn đem cây đuốc cắm ở một bên, lấy tay đào bới tuyết.



“Ách......” – Hạ Hầu Huân cánh tay cũng lạnh đỏ, nhưng ngay cả một mảnh góc áo của Miêu Tuyết Khanh cũng tìm không thấy.



Không phải bị dã lang ăn luôn đi? Y sợ hãi mà nghĩ, không! Sẽ không! Hắn nhất định ở ngay gần đây! Hạ Hầu Huân đứng lên, hô to:



“Tuyết Khanh ──! Tuyết Khanh ──! Ngươi ở nơi nào ──?!”



Tiếng thết của hắn trên đỉnh núi vọng về, bị gió tuyết thổi tán......



Lùng bùng lùng bùng lùng bùng...... Hương thơm thịt xương thang từ trong ngôi miếu đổ nát phiêu tán ra, ngọn lửa chiếu rọi một phòng ánh sáng. Thiếu niên nằm trên đống cây cỏ than nhẹ, lao lực mà mở mắt ra.



Thanh niên ngồi trước đống lửa quay đầu lại, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra tươi cười ấm áp.



“Ngươi tỉnh?”



Bên ngoài ngôi miếu đổ nát, tuyết đã muốn bắt đầu yếu bớt, không trung xuất hiện vài tia nắng sớm, giá lạnh bị xua tan.