Ái Phi, Trẫm Hoan Nghênh Sắc Dụ
Chương 5 : Cung đấu kết thúc
Ngày đăng: 02:25 22/04/20
Lâm mỹ nhân thấy mèo con xinh xắn đáng yêu, tiện tay đem khăn tay đặt bên cạnh đĩa của Thẩm Bảo Di.
Thẩm Bảo Di vốn đang cầm chiếc đũa, tay tính nhấc lên, ai ngờ gắp nhầm chiếc khăn tay ở trên đĩa, vừa ngẩng đầu liền thấy con mèo nãy giờ nằm yên trong lòng Vũ tiệp dư bỗng dưng cong lưng thành hình cung, nhảy vọt một cái nhằm chỗ nàng lao tới, nàng hoảng hốt, tay run lên, liền ném cả chiếc đũa lẫn cái khăn trong tay ra ngoài, vừa lúc rơi xuống ngay bên chân Giản hoàng hậu.
Con mèo vừa lao sát đến cái đĩa đột nhiên xoay ngắt 180 độ nhảy về phía chân Giản hoàng hậu. Giản hoàng hậu kinh sợ đứng phắt dậy, lại đụng đến cung nữ đang bưng trà nóng bên người, cung nữ kia né không kịp, nước trà nóng hổi liền bay cả vào người Giản hoàng hậu.
Ngay túc khắc trong đình vang đầy những tiếng kêu sợ hãi, tiếng thét thói tai, con mèo nhỏ bị giẫm phải, âm thanh “ngao ngao” vang lên như muốn thủng óc.
Tin tức sau đó liền được lan truyền khắp mọi nơi, Giản hoàng hậu bị mèo dọa thất kinh, trên người còn bị bỏng nước nóng, nằm liệt giường không dậy nổi. Về phần Vũ tiệp dư âm mưu thao túng mèo đã bị nhốt vào lãnh cung. Lâm mỹ nhân cùng Thẩm mỹ nhân bị chấn kinh cũng được hoàng thượng đến an ủi vài câu.
Thẩm mẹ sau khi nghe được tin tức sợ đến mất mật, bà đợi Thẩm Bảo Di hồi Thanh Âm cung, hết sờ đông đến sờ tây, thấy Thẩm Bảo Di không có việc gì mới an lòng. Hỏi qua chuyện gì đã xảy ra, bà không khỏi lắc đầu, thầm nói: “Lần này đã hạ được Vũ tiệp dư, chỉ sợ hoàng hậu tiếp theo sẽ nhắm đến con.”
Thẩm Bảo Di lâm vào trầm tư, Lâm mỹ nhân đến tột cùng là người của hoàng hậu hay Vũ tiệp dư? Hay… nàng chính là người của hoàng thượng Giản Phi Long?
Sự việc vừa mói xảy ra, ngay lập tức Giản Phi Long cho người triệu kiến Vương Tuyên, thản nhiên nói: “Vương thái y, chuyện năm đó của ngươi trẫm đã biết, nếu ngươi muốn cùng Vuong Thục đoàn tụ, bây giờ có một cơ hội.”
Vương Tuyên vừa mừng vừa sợ, quỳ xuống nói: “Hoàng thượng xin cứ việc phân phó.”
“Được, hoàng hậu bị khiếp sợ, trên người lại bị thương, ngự y đã mang thuốc đến. Thuốc mặc dù tốt, nhưng hoàng hậu thân thể vốn dĩ đã yếu đuối, bệnh cũ cũng chưa dứt hẳn, hoàng hậu theo ngươi lần này tốt hay xấu?” Giản Phi Long nhấp một bụm nước trà, nhìn chén nói: “Theo trẫm thấy, hoàng hậu là sợ không thể tốt.”
“Hoàng thượng anh minh!” Vương Tuyên vừa nghe đã biết mình không còn đường lui, cắn răng bẩm tấu: “Theo như thần biết được, hoàng hậu lần này chấn kinh không phải là chuyện có thể đùa, đồng thời ảnh hưởng đến tim mạch, muốn khỏe lại là rất khó.”
Vương Tuyên đang ngây người thì nghe “Tách” một tiếng, trước mắt bỗng hiện ra ánh sáng cực mạnh, hắn trừng mắt ngây ngốc nhìn lên vòng tròn ở trên trần,nước đang ồ ạt từ đó chảy ra, đúng là một “Thác nước” nho nhỏ, hắn đang đứng dưới “Thác nước”.
Trên tường lộ ra một bóng đèn dây tóc thật dài làm cho mọi người đều hoa mắt, cơ hồ không thể mở ra được. Vịnh Nguyệt đầu óc trống rỗng, nàng cúi đầu, thấy mình đúng là đang đứng trong một “Con suối” cực nhỏ, dưới đáy toàn là màu trắng, nước chỉ tới mắt cá chân.
“Aa, đã trở về!” Thẩm Bảo Di liếc mắt nhìn, Vương Tuyên một thân y phục dạ hành đang đứng dưới vòi sen, mình cùng Thẩm mẹ và Vịnh Nguyệt vẫn còn ở trong bồn tắm, nàng quan sát xung quanh, đây đúng là phòng tắm trong nhà, liền mừng sở như điên hét lên: “Mẹ, chúng ta đã trở về!”
“Đây là nơi nào?” Vương Tuyên cùng Vịnh Nguyệt lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là long cung trong truyền thuyết?”
“Tất nhiên không phải. Từ từ ta sẽ giải thích cho các ngươi nghe.” Thẩm Bảo Di thấy hai người cổ đại này sợ hãi liền trấn an vài câu.
“Trở về thật tốt, nhưng hai người cổ đại này tính sao bây giờ?” Thẩm mẹ cũng nhìn về phía Vương Tuyên và Vịnh Nguyệt.
“Này đã có sao? Tìm cách làm chứng minh thư cho hai người là được. Còn có Vương thúc thúc biết y thuật nha, có thể mở một phòng khám trung y. Vịnh Nguyệt với làn da này…, chậc chậc, nếu để ở thẩm mĩ viện của mẹ chắc chắn sẽ vô cùng hút khách.”
Một năm sau, một phòng khám trung y mở sát ngay bên cạnh thẩm mĩ viện nho nhỏ của Thẩm mẹ, bác sĩ tên là Vương Tuyên, hơn ba mươi tuổi, vừa cao vừa đẹp trai, y thuật rất tốt. Vì bác sĩ Vương vô cùng ôn nhu với bệnh nhân, khí chất lại cực kì trang nhã, đã dẫn đến không biết bao nhiêu cô gái không bệnh cũng giả bệnh mà đến khám. Về phần Vịnh Nguyệt, vừa ra khỏi cửa đã có người theo đuổi, hỏi nàng có phải là minh tinh không, về sau có rất nhiều đạo diễn đến mời nàng đóng phim, mặc dù bị từ chối nhưng vẫn kiên trì để lại danh thiếp.
Lại một năm nữa trôi qua, Vương Tuyên trở thành cha dượng của Thẩm Bảo Di, Vịnh Nguyệt trở thành chị gái của nàng. Lâu lâu dưới ánh trăng, một nhà bốn miệng sẽ nói về chuyện cung đình khi xưa.
Bên tai Thẩm Bảo Di lại phảng phất âm thanh tê dại: Ái phi đến đây!