Ái Sanh Nhật Ký

Chương 1 : Vị bác sĩ bước ra từ truyện tranh

Ngày đăng: 18:48 19/04/20


Ngoài cửa sổ bầu trời âm u, tầng mây nặng nề trông như đã hút no nước biển. 



Một tiếng “cạch” rất nhỏ vang lên, căn phòng trở nên sáng rực, Diệp Tòng Y nhẹ nhàng từ chiếc giường lớn ngồi dậy, bất thình lình một bàn tay khỏe mạnh bắt lấy cánh tay yếu đuối của cô, dùng một chút lực, cả người cô lại ngã xuống giường, sau đó được một lồng ngực rộng lớn ôm vào. 



- Hôm nay cuối tuần, dậy sớm thế làm gì? Ngủ cùng anh chút nữa đi. - Một giọng nam trầm mơ hồ, hiển nhiên vẫn còn đặc âm buồn ngủ. 



Diệp Tòng Y nhíu đôi mi thanh tú lại, thanh âm vẫn dịu dàng êm tai: “Hôm qua anh về nhà em định nói, Duyệt Nhan bị viêm ruột thừa cấp tính, đang ở trong bệnh viện Thánh Hòa, em phải đi thăm em ấy.” 



Tào Vân Tuấn không nói lời nào, thân mình gắt gao ôm lấy cô, vừa vùi đầu vào cổ cô tham lam hấp thụ, vừa thì thào nói: “Tòng Y, em thơm quá.” 



- Vân Tuấn! - Diệp Tòng Y đẩy tay hắn ra, thanh âm nháy mắt trở nên lạnh lùng. Tào Vân Tuấn nghe ra giọng cô tức giận nên ngoan ngoãn buông tay ra, hắn nghiêng thân mình, lấy tay chống đầu, miễn cưỡng hỏi: “Vậy Tuyết nhi thì sao? Con bé không đi theo em à?” 



- Duyệt Nhan luôn thương con bé, tất nhiên con bé cũng phải nhanh đến thăm dì rồi. - Diệp Tòng Y chải chải tóc, ngoái đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, bỏ lại vài chữ rồi đi vào phòng tắm. 



- Cho anh xin, chúng ta là vợ chồng, em mỗi lần thay quần áo đều phải tránh anh sao? - Tào Tuấn cất lên âm thanh có phần thất vọng, nhưng lại bị tiếng “rầm” của cánh cửa cản lại bên ngoài. 



Chờ Diệp Tòng Y chuẩn bị xong rồi, Tào Vân Tuấn cũng bắt đầu rời giường mặc quần áo. 



Diệp Tòng Y có làn da trắng nõn, khuôn mặt đạt chuẩn khuôn mặt trái xoan, ngũ quan có thể nói là tinh xảo, đôi mắt trong sáng, nhu hòa, xinh đẹp, làm cô rạng rỡ lên không ít, đặc biệt là đôi môi lại rất có sắc, trời sinh đã hồng phấn như môi em bé, có thể nói là bị bao nhiêu cô gái đồng loại ghen tị. Cái đẹp của cô, không quá phô trương, là cái đẹp thưởng tâm đẹp mắt, khiến người ta như gặp một ngọn gió xuân nhẹ nhàng, cảm giác này tựa như giữa núi rừng yên tĩnh, lạnh lẽo được uống một thứ chất ngọt làm tâm ấm áp. 



Nhưng lúc này, cô đang đứng trước chiếc gương trong phòng ngủ, đôi mắt xinh đẹp nhìn vào hình ảnh phản chiếu qua kính, một cô gái mảnh mai đang mỉm cười, cô cũng không dám tin tưởng mình thế mà lại đã là một người vợ, là một người mẹ của đứa trẻ hai tuổi. Diệp Tòng Y nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt mình, đột nhiên một cảm giác trống rỗng trỗi dậy trong lòng cô, cô buông tay xuống, miệng phát ra một tiếng thở dài không thể nghe thấy. 



- Tòng Y, em đi bệnh viện nhớ thay anh ân cần hỏi thăm Duyệt Nhan, anh phải đi gặp khách hàng bàn về chuyện di chúc, anh muốn thông qua họ biết thêm chút chi tiết. Buổi tối nếu không có việc gì, anh sẽ đi thăm em ấy. - Tào Vân Tuấn vừa đeo cà vạt, vừa nói. 



- Biết rồi, đại luật sự, anh cứ lo chuyện của anh. - Cảm xúc Diệp Tòng Y chợt xuống thấp, nước mắt tự nhiên ứa ra. 
- Ai, thật thì tao cũng không phải đùa cợt gì, tao chỉ hâm mộ thôi. - Lý Hà Na thở dài nặng nề, có chút uể oải nói: “Tao hâm mộ cặp đôi tuấn nam mĩ nữ giống như Tòng Y và Tào đại luật sư, mấy năm trước khi họ hết hôn, tao thấy kích thích lắm luôn, hiện tại thì họ cũng đã có kết tinh tình yêu của mình, còn bạch mã hoàng tử của tao cả cái bóng cũng chưa thấy đâu.” 



- Không có sao? - Trình Duyệt Nhan trêu chọc, chớp mi nói: “Thế hôm nay là ai lái xe đưa mày tới? Tuần trước gặp mặt lại thất bại rồi? Không phải mày nói tên đó đẹp trai lắm hả?” 



- Này này! - Lý Hà Na ra hiệu ngừng lại, bất mãn nói: “Chỉ là thứ cỏ ven đường thôi, tao đang nói chuyện đàng hoàng với mày cơ mà.” 



- Tùy tiện như mày mà đàng hoàng cái gì? Tao thấy năm năm qua mày chưa yêu ai đàng hoàng lần nào. - Trịnh Duyệt Nhan nhớ đến tính tình yêu đương của cô bạn tốt, không khỏi lắc đầu, Diệp Tòng Y thấy cuộc sống tình cảm của Lý Hà Na phong phú, cũng rất hiểu, nhìn nàng, cười mà không nói gì. 



Nói tiếp chắc chắn là tự dồn mình vào đường cùng, Lý Hà Na đảo mắt, bỗng dưng cười thần bí với Diệp Tòng Y: “Tòng Y, em thật sự biết ơn chị, đến đúng lúc ghê, hôm nay vừa đến đây, Duyệt Nhan nó cứ nhại đi nhại lại với em có mỗi một đề tài, nghe mà lỗ tai muốn khởi kiện luôn, chị vừa cứu em một mạng đấy.” 



- Này, Lý Hà Na, làm gì ghê đến vậy? - Vẻ mặt Trịnh Duyệt Nhan bỗng dưng bối rối, tay túm lấy nàng. 



Diệp Tòng Y nhìn nhìn em họ mình, không khỏi tò mò: “Nói gì thế?” 



- Cứu mạng! - Lý Hà Na vừa cười vừa thở: “Nó nói về bác sĩ phẫu thuật cho nó, hình như vẻ bề ngoài rất đẹp, như từ trong truyện tranh bước ra, ánh mắt u buồn đặc biệt mê người! Ha ha! Chị không thấy cái kiểu điệu mê đắm của nó đâu...” 



Như từ truyện tranh bước ra? Ánh mắt Diệp Tòng Y kinh ngạc nhìn Trịnh Duyệt Nhan, mặt Trịnh Duyệt Nhan hơi đỏ lên, tay xoay xoay lọn tóc, im lặng không nói gì.



Lý Hà Na hứng thú nhìn nàng, sau đó trừng mắt nhìn Diệp Tòng Y, ý bảo em có nói sai đâu? Dáng vẻ thẹn thùng này của Trịnh Duyệt Nhan rất hiếm gặp, cũng gợi tò mò cho Diệp Tòng Y, ngồi xuống bên cạnh Trịnh Duyệt Nhan, cười nói: “Em đánh giá anh ta cao nhỉ, anh ta... Tuấn tú lắm sao?” 



- Nếu thật coi trọng, vậy thì để các chị cho mày chủ ý, bằng điều kiện của mày, cộng với thủ đoạn của tao, trong vòng nửa ngày sẽ thu phục tuyệt đối. - Lý Hà Na một bên xen mồm nói vào. 



Trịnh Duyệt Nhan cười nhẹ, bỗng nâng mí mắt lên, nhẹ giọng nói: “Hà Nà, thật ra bác sĩ mổ cho tao, là một cô gái.”