Ái Sanh Nhật Ký

Chương 109 : Đừng hận tớ hèn yếu

Ngày đăng: 18:50 19/04/20


Trịnh Duyệt Nhan tay nâng cằm, tỉ mỉ quan sát Trầm Hàn Sanh, thấy nàng mặc dù gầy gò, nhưng cũng không ủ dột như trước, trạng thái tinh thần tốt hơn một chút, yên lòng không ít. Nàng nhấp môi, nửa ngày mới hỏi: “Chị ấy... Có khỏe không?” 



- Cứ như vậy. – Trầm Hàn Sanh tận lực che dấu lo nghĩ trong lòng, trầm ngâm một chút, lại nói: “Phần lớn thời gian đều ngủ say, thỉnh thoảng tỉnh dậy, cũng chỉ đờ ra, không nói lời nào.” 



Trịnh Duyệt Nhan nhíu mày: “Với chị cũng như thế?” 



- Có lẽ đối với tôi lại càng thêm như vậy. – Trầm Hàn Sanh nhớ tới ngày đó khóc rống trước mặt Diệp Tòng Y, mà cô lại tựa hồ như không nhúc nhích, mím chặt khóe môi. 



Trịnh Duyệt Nhan lắc đầu: “Chị ấy hi vọng chị ở cùng mà không phải người khác. Chị có thể mỗi ngày ở cùng chị ấy, nhưng lại im lặng kháng nghị, chí ít hiện tại đang phối hợp trị liệu cùng bác sĩ.” 



Trầm Hàn Sanh miễn cưỡng nở nụ cười nhẹ, bưng ly lên uống nước. 



Trịnh Duyệt Nhan nhìn nàng, như dò xét nói: “Hai người có nói về chuyện trước đó... Ừ thì, về chúng ta...” 



Trầm Hàn Sanh dường như biết nàng muốn nói điều gì, không đợi nàng nói xong đã đáp thật nhanh: “Không có.” 



Trịnh Duyệt Nhan kinh ngạc: “Vì sao? Em nghĩ chị nên giải thích với Tòng Y.” 



- Giải thích gì? Nói rằng giữa chúng ta không có gì cả, chỉ là tôi đơn thuần muốn rời khỏi cậu ấy mà thôi? Tôi không tài nào nói như vậy được. – Trầm Hàn Sanh cười nhạt: “Hơn nữa, tôi thấy hiện tại cậu ấy cũng hoàn toàn chưa muốn nói bất cứ cái gì với tôi, thực ra không chỉ tôi và cậu ấy, trong lòng em cũng rõ, vấn đề giữa chúng ta, không phải là vài ba câu giải thích thì có thể giải quyết.” 



Trịnh Duyệt Nhan trầm ngâm không nói, lúc người này phục vụ đã tuần tự đưa lên hai phần Pasta và Salad trái cây, nàng cầm lên một cây tây khoai chiên, chấm tương bỏ vào trong miệng. 



- Tuyết nhi có khỏe không? – Trầm Hàn Sanh đột nhiên hỏi. 



Trịnh Duyệt Nhan ngẩng đầu, chân mày lá liễu hơi nhíu: “Dù sao vẫn đòi mẹ với em, thỉnh thoảng cũng hỏi Tào Vân Tuấn, không thể không nói, điều này đúng là hành em mà.” 
- Chà, Trầm Hàn Sanh, thật nhiều năm không gặp! – Nàng cười sáng lạng, bước nhanh về phía trước, cho Trầm Hàn Sanh một ôm thật nồng nhiệt. 



Trầm Hàn Sanh mỉm cười, cũng ôm lại nàng: “Mạnh Xuân, cậu càng ngày càng đẹp, mình sắp nhận không ra luôn.” 



- Vậy à? – Mạnh Xuân thoạt nhìn hết sức vui vẻ, không ngừng quan sát trên dưới nàng: “Cậu có vẻ vẫn vậy, cao như vậy, gầy như vậy, trắng na trắng nõn.” 



Nàng vừa nói, vừa khoa tay múa chân, Trầm Hàn Sanh tiếp nhận túi của nàng, kéo bả vai nàng: “Đi thôi, người ở đây đông quá, chúng ta đi ra ngoài trước, có rất nhiều thời gian ôn chuyện mà.” 



Hai người cười cười nói nói ra khỏi sân bay, lên xe, Mạnh Xuân nịt giây an toàn, hỏi: “Xe này của cậu?” 



- Không phải, của bạn. – Trầm Hàn Sanh lắc đầu, khởi động xe. 



Ô tô rong ruổi thật nhanh, Mạnh Xuân nhìn gò má nghiêm túc của Trầm Hàn Sanh, lòng không biết tại sao bỗng nhiên sinh ra thương cảm, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, nhẹ giọng nói: “Hàn Sanh, nghe được tin này mình rất khó chịu.” 



Trầm Hàn Sanh nghiêng đầu nói: “Cám ơn cậu đã đặc biệt đến thăm cậu ấy, nhìn thấy bạn học ngày xưa, cậu ấy nhất định sẽ rất vui, từ trước đến nay cậu ấy không có bạn bè đặc biệt thân, quan hệ tương đối khá, cũng chỉ có nhóm bạn ở đại học.” 



- Từ lần trước gặp mặt, mình và cậu ấy vẫn liên lạc, mình cũng nghe từ miệng cậu ấy, biết chuyện xảy ra giữa hai người. Tất cả, tất cả đều quá mức tàn nhẫn, thật làm kẻ khác không thể tin được, cậu... Ai, Tòng Y nói mấy năm nay cậu rất khổ, chính cậu ấy lại sống tốt, thực sự là số phận trêu người! 



Trầm Hàn Sanh cười nhạt: “Đều đã qua rồi.” 



- Chuyện Tòng Y thật đáng lo, vừa nghe đến tin đó, mình cả đêm ngủ không ngon, sau đó phải xin sếp nghỉ, nhưng tới hôm nay mới có thể chạy tới. Chuyện của cậu ấy, mình đã nói với tất cả mọi người cùng ký túc xá, họ sẽ chạy tới thăm, Thịnh Phương cũng sẽ từ Singapore trở về gấp, thời gian này cậu ấy hơi bận, lại phải chăm sóc con, có thể sẽ hơi trễ một chút." 



Trong mắt Trầm Hàn Sanh tràn ngập cảm kích, đang muốn nói, Mạnh Xuân vội lên tiếng: “Hàn Sanh, đừng nói những lời cám ơn khách khí, kỳ thực mình không chỉ muốn thăm cậu ấy một cái, mình còn muốn có thể giúp hai người làm chút gì, dù cho một chút cũng được, khi mọi người đến thăm cậu ấy, tiện tụ họp lại, hay là mọi người cùng nói chuyện trước kia trong trường, có thể giúp chút ít cho việc cậu ấy khôi phục ký ức đấy.”