Ái Sanh Nhật Ký

Chương 111 : Bởi vì không có cách nào chấp nhận tớ

Ngày đăng: 18:50 19/04/20


Ánh mắt, biểu cảm, động tác, nội dung bên trong lời nói... Diệp Tòng Y trước mắt, và Diệp Tòng Y của những ngày trước không giống nhau chút nào. Hai người Vương Viễn Trân và Trầm Hàn Sanh không hẹn mà cùng hiện lên một suy nghĩ trong đầu. 



- Tòng Y, cậu... - Mắt Trầm Hàn Sanh gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Tòng Y, vươn tay ra, lại từ từ buông xuống, thanh âm vì khẩn trương mà run rẩy: “Có phải cậu nhớ lại gì không?” 



Diệp Tòng Y cười nhạt, hỏi ngược lại: “Nhớ lại cái gì?” 



Trầm Hàn Sanh đứng ở đó, nét mặt biến đổi bất định, 



- Những lời thề non hẹn biển đã tan thành mây khói giữa chúng ta? - Nói xong câu này, ánh mắt Diệp Tòng Y chuyển sang Vương Viễn Trân, đậm ý châm chọc: “Hay là tình mẹ con sâu sắc lấy cái chết ra bức nhau?” 



Mặt Trầm Hàn Sanh và Vương Viễn Trân đồng thời biến sắc, một giây sau, lại làm động tác khác nhau, một tiến lên vài bước, một không tự chủ lui về phía sau. 



- Thật buồn cười, ngày hôm qua tôi còn ngây thơ, một cô bé đầu đầy ảo tưởng, một đứa con gái được nâng trong tay, một bạn gái được người yêu che chở, dường như chỉ nhắm mắt lại, ngủ thật lâu, tôi đã có thêm vài thân phận nữa. – Diệp Tòng Y nhìn hai người trước mắt, cắn môi phát ra tiếng cười khẽ ngắn ngủi, nói tiếp: “Vợ của người khác, đương nhiên, đã ly hôn. Mẹ của đứa con ba tuổi. Đây chính là cuộc sống của tôi? Thay đổi nhanh thật, một cuộc đời như vở tuồng, hoàn toàn từ hài kịch trở thành bi kịch, một nhân vật tràn đầy bi kịch!” 



- Tòng Y! - Trầm Hàn Sanh vui buồn lẫn lộn, viền mắt nhất thời đỏ au. 



- Cậu đừng tới đây! - Diệp Tòng Y kêu lên, đôi mi thanh tú chớp một cái, rồi nói với Vương Viễn Trân: “Bà cũng vậy! Sau khi tôi tỉnh lại, bà không biết khi tôi đối diện với gương mặt bà, tôi phải chịu bao nhiêu khổ cực.” 



Chân Vương Viễn Trân liên tục lảo đảo, ngã ngồi ở trên ghế, đột nhiên nước mắt rơi như mưa: “Tòng Y, mẹ xin lỗi con, nhưng mẹ...” 



- Nhưng bà vì tốt cho tôi, vì muốn tôi đi đường ngay, vì hạnh phúc của tôi mà suy nghĩ, phải không? – Diệp Tòng Y nhàn nhạt tiếp lời: “Hiện tại thế này, bà nhìn cho kỹ một chút đi, tôi hạnh phúc sao?” 



Vương Viễn Trân không thể đáp, chỉ rơi lệ: “Mẹ... Mẹ...” 



- Thật thú vị, bà cũng không còn thời gian để trả lời. – Diệp Tòng Y nở nụ cười, lại nhanh chóng lạnh mặt xuống: “Mẹ, tôi sẽ gọi bà một tiếng mẹ, tất cả những gì chúng ta nói hôm nay ở đây, từ nay về sau, cuộc sống của tôi, sinh hoạt của tôi, bà không có một chút quyền can thiệp, cũng không cần lại xuất hiện ở bệnh viện.” 



Vương Viễn Trân đưa hai mắt đẫm lệ lên, không thể tin được nhìn cô: “Tòng Y...” 



- Tôi còn chưa nói hết, chúng ta sau này sẽ không gặp mặt nữa, không nói chuyện với nhau nữa, không làm bất kỳ cái gì với nhau! 



- Không! Tòng Y, sao con có thể đối xử với mẹ như vậy?! – Vương Viễn Trân nghiêng ngả đứng dậy, cảm thấy choáng váng. 




- A! - Nàng giương mắt nhìn người mình đụng, lại càng hoảng sợ: “Giám đốc Trịnh, xin lỗi, tôi... Tôi không thấy cô.” 



Chân mày lá liễu của Trịnh Duyệt Nhan hơi nhíu, nghi ngờ nói: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Sao lại hoảng hốt như thế?” 



Cô thư ký quay đầu lại nhìn phòng làm việc đang đóng chặt của chủ tịch, muốn nói lại thôi. 



Trịnh Duyệt Nhan lập tức hỏi: “Chủ tịch sao vậy?” 



- Tôi... Tôi... 



Trịnh Duyệt Nhan nhịn không được: “Sao? Không nói với tôi được?” 



- Tâm tình chủ tịch hôm nay... Hình như không được tốt. - Cô thư ký vẻ mặt cầu xin, nơm nớp lo sợ nói: “Sáng sớm còn rất tốt, buổi chiều trở về lại nổi trận lôi đình, Vương Trưởng phòng Tài vụ đến, đã bị mắng một trận, rồi kêu Nguyên Trưởng phòng Nhân sự đến mắng một trận, vừa nãy tôi đưa trà vào, ông ấy nói không đủ nóng, rồi ném cả cái chén... Tới, tới bây giờ tôi chưa từng thấy chủ tịch nổi cơn thịnh nộ như vậy...” 



- Cái gì? – Trịnh Duyệt Nhan càng cảm thấy kỳ quái, nàng hiểu rõ cha mình, Trịnh Thái là một người bình tĩnh đáng sợ, đặc biệt ở công ty, sẽ không dễ dàng nổi cơn thịnh nộ, lại không thể vì một ly trà nguội mà nổi nóng với thư ký, thứ bình thường có thể chọc giận ông, chỉ có nàng Trịnh Duyệt Nhan. Nàng càng nghĩ càng thấy đã xảy ra chuyện lớn gì, suy nghĩ một chút, kéo cô thư ký qua một bên, lại hỏi: “Hôm nay ông ấy gặp ai?” 



- Không gặp ai, ông ấy hủy tất cả hẹn, tiệc buổi trưa cũng hủy, chỉ là... 



Trịnh Duyệt Nhan truy vấn: “Chỉ là cái gì?” 



Xem ra cô thư ký cũng nghi hoặc: “Chỉ đi Thánh Hòa, gặp Diệp tiểu thư.” 



- Cái gì? – Trịnh Duyệt Nhan cảm thấy vô cùng ngoài dự đoán: “Đi bao lâu? Diệp tiểu thư có nói với ông ấy cái gì không?” 



- Cái này tôi cũng không biết, hôm nay chủ tịch ra ngoài, chỉ có Trương sư phó đi theo, tôi chỉ biết ông ấy đến bệnh viện. 



- Được rồi, cô về chỗ của mình đi, hôm nay làm việc cẩn thận một chút. 



- Vâng.