Ái Sanh Nhật Ký
Chương 20 : Uống rượu độc giải khát
Ngày đăng: 18:48 19/04/20
Chuông cửa vang lên một hồi, Trầm Hàn Sanh lấy lại bình tĩnh, từ sô pha đứng dậy đến mở cửa, khuôn mặt vốn không chút thay đổi nở ra một nụ cười nhẹ.
- Chào! Người ăn cơm đến rồi.
Đi vào đầu tiên là Hà Na, nàng giơ cao bao trái cây lớn trong tay, híp mắt lại cười đến sáng lạn, hai người Tiểu Phương và Diệp Tòng Y cũng bao lớn bao nhỏ theo sát phía sau nàng.
Trầm Hàn Sanh cười tiếp đón: “Mau, mời vào.”
Tiểu Phương nhanh chóng vào trong phòng, đem đồ vào nhà bếp, lại đi ra tiếp lấy những thứ trong tay các cô. Hà Na dạo quanh phòng khách: “Oa, khó trách Duyệt Nhan nói bác sĩ có bệnh sạch sẽ, chỗ nào cũng có thể soi gương được, so với cái ổ của em thì dữ dằn hơn nhiều.”
Diệp Tòng Y vốn cũng thực hứng thú nhìn bày trí trong phòng khách, nghe nói thế không khỏi ngẩn ra: “Duyệt Nhan sao?”
- Vâng. – Hà Na nghĩ đến tâm tư của Trịnh Duyệt Nhan đối với Trầm Hàn Sanh, ho một tiếng, nói nhanh: “Em muốn đi thăm quan các nơi.” Tiểu Phương còn chưa kịp nói câu nào, nàng đã lấy tay đẩy cửa phòng ngủ, sau đó quay đầu cười nói: “Phòng khách làm cho người ta cảm giác rất lạnh, vẫn là màu sắc của phòng ngủ nhìn thoải mái hơn một chút.”
Diệp Tòng Y đi qua nhìn, quả nhiên màu sắc phòng ngủ không giống với phòng khách mà lấy tông màu ấm làm chủ đạo, vách tường màu cam nhạt, cùng màu với ra trải giường và tầm chăn màu vàng nhạt, phối hợp với chiếc gối dệt tơ, hết thảy có vẻ ấm áp lại không mất đi hoạt bát. Cô không khỏi nhìn Trầm Hàn Sanh một cái: “Phòng ngủ bố trí thật sự ấm áp đấy.”
Tiểu Phương thấy Trầm Hàn Sanh ngơ ngác đứng đó, tựa hồ có chút khẩn trương, vội vàng nói: “Hàn Sanh, em nên vào phòng bếp bắt tay vào làm đi, tôi có hơi đói bụng, tôi sẽ giúp em.”
Trầm Hàn Sanh lắc đầu: “Không cần, tôi một mình làm cũng nhanh thôi, anh ở chỗ này cùng hai người họ tâm sự đi.” Nhìn nhìn Diệp Tòng Y và Hà Na, nhấp mím môi, xoay người đi.
- Ai, Tòng Y, cái đồng hồ báo thức này thật tuyệt, màu sắc cũng hợp với căn phòng luôn. – Hà Na một bên lôi kéo Diệp Tòng Y, một bên chỉ trỏ, đột nhiên rầu rĩ không vui: “Vừa nhìn thấy phòng người ta, em cảm thấy phòng ngủ màu đỏ của em thật tầm thường.”
Diệp Tòng Y nhịn không được cười: “Không có, phòng ngủ của em rất nữ tính, rất lãng mạn.”
Hà Na trắng mắt liếc cô một cái: “Nghe chị cười đến vậy, là biết nghĩ một đằng nói một nẻo rồi. Hừ, vậy thì sao, so với nhà chị toàn trắng đen còn tốt hơn.”
Tiểu Phương xen mồm nói: “Trắng đen là màu kinh điển á.”
Hà Na xoay người hung hăng nói: “Anh là đang giúp ai hả?”
- Nếu không phải thế thì để tôi ở đây được rồi. – Diệp Tòng Y nhanh chóng nói, sau đó thanh âm dần thấp xuống: “Cho hai người bọn họ hưởng thụ thế giới riêng, hơn nữa, tôi thích ở cùng cô.”
Trầm Hàn Sanh ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn cô, Diệp Tòng Y thấy biểu tình của nàng, vội vàng giải thích: “Ý của tôi là, ở cùng cô có vẻ tự tại, lúc trước tôi có nói qua, vừa thấy cô, tôi liền có cảm giác rất thân thiết... Cảm giác giống như là đã từng quen.” Nói tới đây, cô thì thào nói: “Đúng, giống như đã từng quen biết, chính là cảm giác này...”
Trong lòng Trầm Hàn Sanh hơi chấn động, còn chưa trả lời thì Tiểu Phương từ cửa phòng bếp thò đầu vào: “Hàn Sanh, để lại một món cho tôi làm.” Lại đối với Diệp Tòng Y nói: “Tòng Y, Hà Na ở ngoài gọi cô đấy.”
Diệp Tòng Y nghe xong lời này liếc mắt nhìn Trầm Hàn Sanh một cái, có chút không tình nguyện đi ra ngoài, Tiểu Phương dựa vào cửa, khoanh tay nói: “Sao? Tôi đến đây cứu lửa cho em, bạn chí cốt thấy chưa.”
- Ừ hừ, ít nhiều anh cũng nhớ phía sau còn có tôi. – Trầm Hàn Sanh một bên vội vàng, một bên thản nhiên trả lời một câu.
Tiểu Phương có chút ngượng ngùng gãi đầu, thần sắc đột nhiên chuyển sang buồn rầu: “Hàn Sanh, em nói xem nên làm thế nào bây giờ?”
- Cái gì làm thế nào bây giờ?
- Hà Na lúc nào cũng nhớ đến Tòng Y, nếu như cô ấy cứ kêu Tòng Y đến đây thì làm sao? Tôi căn bản không tiện mở miệng cự tuyệt, bằng không cô ấy sẽ cảm thấy tôi là một nam nhân kỳ quái.
Trầm Hàn Sanh trầm mặc một chút, trong miệng phát ra tiếng thở dài nhẹ: “Kỳ thật... Kỳ thật gần đây tôi âm thầm tiếp xúc với Tòng Y vài lần.”
- Hả? Tại sao chứ? – Tiểu Phương rất kinh ngạc: “Em tiếp xúc với cô ấy làm gì?”
- Lần trước con gái cô ấy bệnh, cô ấy tìm tôi, sau đó... Sau đó lại là hai lần ăn cơm, còn mang theo con gái Tòng Y ra ngoài chơi. – Ánh mắt Trầm Hàn Sanh lộ ra tia buồn bực hiếm thấy: “Ai, tôi cũng không biết, cự tuyệt cô ấy tiếp cận là một chuyện rất khó, tôi đã từng làm, nhưng càng làm càng không tốt, càng làm càng vô lực!”
Tiểu Phương ngạc nhiên giương miệng: “Hàn Sanh, em không thể như vậy, em như vậy sẽ càng lún càng sâu, chính miệng em lúc trước đã nói, em nói...”
Trầm Hàn Sanh có chút nóng nảy đánh gãy lời hắn: “Đúng vậy! Tôi lúc trước đã nói sẽ không đi vào cuộc sống của cô ấy, sẽ không quấy rầy đến cuộc sống của cô ấy, nhưng Tòng Y đi vào cuộc sống của tôi, chúng tôi gặp nhau, một lần, hai lần... Tôi biết như vậy là không tốt, như vậy là không đúng, tôi đã cố gắng, tôi đã cố gắng thật bình tĩnh, làm bộ như tôi và cô ấy chẳng có gì cả, nhưng điều này quá khó khăn, càng ngày càng khó khăn, tôi căn bản không đành lòng nhìn thấy tia thất vọng trên khuôn mặt cô ấy, căn bản không thể cự tuyệt ánh mắt khẩn cầu của Tòng Y!”
Tiểu Phương ngơ ngác nhìn nàng, trong lòng đầy những lời khuyên giải, nhưng bỗng nhiên một chữ cũng không nói nên lời, Trầm Hàn Sanh phát tiết một trận, đè nén trong lòng bị tiêu trừ đi một ít, nàng nhìn Tiểu Phương, suy sụp bất lực nói: “Tôi biết như vậy là đang uống rượu độc giải khát, nhưng lòng tôi cũng vui vẻ chịu đựng, tôi không còn cách nào khác, tôi vẫn yêu cô ấy, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thay đổi.”