Ái Sanh Nhật Ký

Chương 26 : Đồ đẹp là để cho người khác thưởng thức

Ngày đăng: 18:49 19/04/20


Bất tri bất giác, mùa hạ nóng bức này lại qua đi.



Tào Ấu Tuyết lúc này đã đến tuổi đi trẻ, cuối cùng thì cho cô bé đi học ở chỗ nào là điều quan trọng nhất. Thứ nhất là bởi vì Tào Vân Tuấn và Diệp Tòng Y đều bận rộn công việc, thứ hai là bởi vì muốn rèn luyện tính độc lập cho Tào Ấu Tuyết, hai vợ chồng thương lượng một chút, quyết định đem con gái ủy thác toàn bộ, hai người tìm chút thời gian cùng nhau sàng lọc các nhà trẻ quý tộc tư nhân gần đấy một lần, lựa chọn nơi vừa lòng nhất, việc này thế là quyết định xong. 



Trong mấy tháng nay, Tào Vân Tuấn và Diệp Tòng Y vẫn phân phòng ngủ, nhưng khi ở cùng vẫn hòa hợp như trước, nhất là thời gian vì chuyện con gái phải bàn bạc, hai bên cũng đã thông hiểu nhau, vô tình kéo gần khoảng cách lại. Diệp Tòng Y đối với Tào Vân Tuấn không còn lạnh lời lạnh mặt nữa, chỉ là khi đối mặt với hắn, ánh mắt vẫn luôn có điểm mơ hồ, hiển nhiên đó là khi không đối điện nhau nhiều lắm, lại càng chưa nói đến thân cận. 



Đêm nay, thừa dịp Diệp Tòng Y rảnh rỗi tắm rửa, Tào Vân Tuấn vẫn như thường ngày, rón rén đi vào thư phòng, đem túi kiểm tra một lần, lại lấy điện thoại cô ra, xem tin nhắn gửi nhận, cuối cùng đem nhật ký cuộc gọi xem qua, vẫn không thấy có gì khác thường. Tào Vân Tuấn đứng đó ngây người một lát, đem mọi thứ trở về tình trạng ban đầu, đóng cửa lại yên lặng rời đi. 



Trở lại phòng ngủ, hắn nằm trên giường, đầu gối lên hai tay, con ngươi thâm sắc không nhìn ra cảm xúc gì, ngơ ngác nhìn trần nhà, sau một lúc lâu, hắn lấy di động ra nhấn gọi cho một dãy số, thanh âm trầm thấp nói: “Về chuyện đó tôi có ý khác, ngày mai buổi chiều chúng ta tìm một chỗ gặp mặt đi.” 



Tại một quán cà nho nhỏ khuất dáng, một nam thanh niên bộ dáng nhỏ gầy ngồi đối diện Tào Vân Tuấn. 



Tào Vân Tuấn bưng ly cà phê trước mặt lên uống một ngụm, thản nhiên hỏi: “Uống gì?” 



- Trà sữa được rồi. 



Chờ nhân viên phục vụ lui xuống, nam thanh niên kia mở ba lô, lấy ra một xấp ảnh đưa tới trước mặt Tào Vân Tuấn, mỉm cười nói: “Tào tiên sinh, thật có lỗi, tôi đi theo bà xã anh hai tháng nay, cũng không chụp được cái gì tiến triển, nhưng điều này đối với anh mà nói, hẳn là một tin tức vui vẻ.” 



Tào Vân Tuấn đưa tay nhận lấy, lật xem từng bức, mắt nhanh chóng xem qua một lần, bên trong tất cả đều là ảnh Diệp Tòng Y, cô một mình lẻ loi đi dạo phố, cô ngồi ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ thủy tinh trong quán trà, cô xuống xe... Chụp đủ loại góc độ, nhìn vẻ mặt, người trong ảnh hoàn toàn không biết mình bị chụp. 



Thanh niên kia uống một ngụm trà sữa, nhìn hắn, tiếp tục nói: “Cô mỗi ngày đều độc lai độc vãng như vậy, thậm chí rất ít đi cùng bạn bè, tan việc hoặc là lập tức về nhà, hoặc là lái xe một vòng thành phố, cũng không cùng người nào đặc biệt tiếp xúc, cũng không có hành động gì đặc biệt. Tào tiên sinh, anh cũng đừng trách tôi lắm miệng, tôi nghĩ, anh và bà xã có thể xảy ra hiểu lầm gì rồi.” 



* Độc lai độc vãng: Một mình đi, một mình về, một mình bước trên đường. 



Tào Vân Tuấn đem ảnh chụp cất đi, nâng mí mắt lên thản nhiên nói: “Đây cũng là mục đích tôi hẹn cậu ra đây, với tư cách là chủ thuê, tôi muốn từ hôm nay trở đi chúng ta ngưng hẳn giao dịch.” Nói xong từ trong ngực lấy ra một cái phong thư đặt lên bàn, sau đó nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt hắn: “Đây là thù lao tôi trả cho cậu.” 



Nam tử kia cầm lấy phong thư, mở ra nhìn nhìn, không khỏi ngạc nhiên: “Tào tiên sinh, anh hình như trả hơi nhiều? Cái này...” 



Tào Vân Tuấn vươn tay ngăn cản hắn nói tiếp: “Đây là những gì cậu đáng hưởng, mùa hè nóng bức như vậy, theo dõi lâu như thế, coi như dư ra là phí vất vả đi.” 



Nam tử trên mặt lộ ra một tia vui mừng, vội vàng nói: “Cám ơn Tào tiên sinh.” 




- Em không phải ngày mai cũng muốn tôi ở cùng em sao? 



- Ngày mai? – Trịnh Duyệt Nhan một tay chống cằm, thở dài: “Ngày mai chị dù có muốn theo em cũng không có cơ hội, ngày mai đại đội nhân mã tụ tập ở khách sạn nhà em, chúc mừng sinh nhật em, em sẽ nghe được đủ loại ca ngợi, nhận được đủ loại quà cáp quý hóa, sau đó giả cười, rồi nam nam nữ nữ trưng diện rực rỡ đến trò chuyện.” Nói tới đây, nàng nhún vai, mặt mày lại nhìn không ra tia chờ mong. 



- Nghe có vẻ rất long trọng náo nhiệt. 



- Cho nên em đêm nay mới đến xin chị chút thanh tịnh. 



Trầm Hàn Sanh không nói thêm gì, giơ ly rượu lên: “Sinh nhật vui vẻ!” 



- Cám ơn. – Thần sắc Trịnh Duyệt Nhan lại trở nên vui sướng, hai cái ly nhẹ nhàng huých một chút, phát ra tiếng vang “đinh” thanh thúy dễ nghe, Trịnh Duyệt Nhan đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch, lại ăn một con tôm, thế này mới cười nói: “Thì ra chính mình đi dạo siêu thị cảm giác tốt như vậy, ngay cả chọn lựa đồ ăn, lúc ăn dường như cũng có hương vị ngọt ngào.”



Trầm Hàn Sanh chỉ vào cơm dứa hải sản trước mặt: “Cái này cũng ngon lắm, em nếm thử đi.” 



- Hàn Sanh. 



- Ừm? 



Trầm Hàn Sanh giương mắt nhìn nàng, nhìn thấy con ngươi sáng lạn của Trịnh Duyệt Nhan, mắt không nháy mắt nhìn Hàn Sanh, sóng mắt lưu chuyển ẩn hàm tình ý, tràn đầy mị thái, lại có một loại cảm giác tiêu hồn mòn cốt, trong lòng Trầm Hàn Sanh hơi hơi rung động, lập tức đem ánh mắt dời đi, không dám nhìn thẳng vào nàng. 



Không khí bỗng nhiên trở nên vô cùng im lặng, làm cho người ta có điểm hoảng hốt, một hơi thở ái muội trong không trung chậm rãi chảy xuôi. 



Thật lâu sau, Trầm Hàn Sanh miễn cưỡng cười nói: “Sao em không ăn?” 



Trịnh Duyệt Nhan trong lòng hơi hơi thở dài, nhẹ giọng nói: “Hàn Sanh, đêm nay em thật vui vẻ.” Nói xong, tự rót cho mình một ly rượu, mỉm cười nói: “Nếu em đêm nay uống rượu, làm sao bây giờ?” 



Trầm Hàn Sanh ngẩn ra, lập tức nói: “Em cũng không thể say, say làm sao trở về.” 



- Được. – Trịnh Duyệt Nhan gật gật đầu, ngửa đầu lại đem một ly rượu uống vào bụng.