Ái Sanh Nhật Ký

Chương 29 : Cuộc điện thoại thần bí

Ngày đăng: 18:49 19/04/20


Đứng ở phòng tổng thống khách sạn Quốc tế Tử Duyệt tầng hai mươi tám như bước vào cung điện nguy nga, lối đi được chiếc đèn chùm thạch anh cực lớn chia làm hai, vào cửa là một phòng khách rộng lớn, dọc bên tường có hơn mười chiếc sô pha vây thành vòng, đi vào bên trong nữa là hình thức phòng khách nửa mở, bên trái là nhà bếp, phòng ăn, phòng tập thể thao và phòng đọc sách, ở cuối hành lang là phòng đọc sách rồi đến phòng ngủ. 



Đèn treo trên trần làm cả phòng ngủ tràn ngập xa hoa và ấm áp, một cửa sổ lớn nằm sát đất, có thể từ chỗ này quan sát cảnh đêm phồn hoa của trung tâm thành phố. Tiểu Phương đứng ở đó, có chút trợn mắt há mồm nhìn chiếc giường được gọi là Westin Heavenly Bed, rốt cuộc nhịn không được lôi kéo tay Hà Na: “Duyệt Nhan về sau ở nơi này sao?” 



Hà Na cười giải thích nghi hoặc trong lòng hắn: “Khách sạn này là khách sạn nhà nó.” 



Trong khi nói chuyện, Trịnh Duyệt Nhan cũng đã quay đầu lại, nàng trừng hai mắt với hắn: “Về sau nơi này sẽ là nơi ở trường kỳ của tôi, hoan nghênh hai người có rảnh đến đây làm khách nha, đúng rồi, bên kia còn có hai gian phòng ngủ, lưu lại qua đêm cũng được.” 



Giọng nói và biểu tình của nàng vô cùng ái muội, Tiểu Phương nhất thời có chút ngượng ngùng, Hà Na lại hừ một tiếng: “Mày yên tâm, nơi này của mày có sẵn đồ ăn đồ uống, còn có bồn tắm mát xa siêu lớn tao thích nhất, tao nhất định sẽ đúng giờ quay lại đây thăm mày.” 



- Nhưng thực tế là mày thích tắm uyên ương chứ gì. 



Hà Na thấy nàng trước mặt Tiểu Phương cũng nói chuyện như bình thường không hề cố kỵ, đỏ mặt muốn nhào tới bóp miệng nàng lại, lập tức chuyển chủ đề nói: “Đúng rồi, nhắc đến ăn, đêm nay hai người muốn ăn gì? Đồ ăn Pháp? Liệu lý Nhật Bản? Hay là món cay Tứ Xuyên, món ăn Quảng Đông?” 



- Thế liệu lý Nhật Bản đi. 



* Liệu lý: Trong tiếng Nhật, ryouri - món ăn có Hán Tự là Liệu lý, vậy nên người ta dùng từ này để chỉ món ăn Nhật. 



Không khí trong phòng ăn vô cùng ấm áp, trên chiếc bàn hình chữ nhật có cắm những cành hoa tươi tắn, ba người cùng ngồi xuống, một bên nhấm nháp cá tuyết nướng và sashimi tôm ngọt, một bên uống rượu nhẹ, tâm tình đều vô cùng thoải mái vui vẻ. 



- Cha mẹ sao đồng ý cho mày dọn ra ngoài vậy? – Hà Na hỏi nàng. 



Trên mặt Trịnh Duyệt Nhan đã có một phiếm đỏ, lúm đồng tiền như hoa: “Nơi này cách gần công ty á, hơn nữa họ cũng không cần lo lắng đồ ăn thức uống và cuộc sống sinh hoạt, có cái gì phải phản đối?” 



Khuôn mặt Hà Na lộ vẻ không tin: “Mày chính vì nguyên nhân này nên dọn ra sao? Tao thấy không hợp lý, mày giống như có việc vui.” 
Tiểu Phương ngồi xuống, trong giọng mang theo một tia áy náy: “Xin lỗi, cho hai phu nhân đợi lâu.” 



- Khụ. – Hà Na vội ho một tiếng, dùng khóe mắt liếc hắn một cái, cố ý kéo dài thanh âm: “Tiếp điện thoại Trầm Hàn Sanh cũng muốn trốn ra ngoài, nói chuyện không thể cho ai biết hử?” 



- Chỉ là... Chỉ là... – Tiểu Phương suy nghĩ hồi lâu, bỗng nhiên cái khó ló cái khôn: “Chỉ là anh muốn chuẩn bị kinh hỉ cho em, Hàn Sanh cho anh đề nghị thôi, em không phải cũng muốn biết chứ?” 



Hà Na ngẩn ra, trong óc hiện ra hai chữ ‘cầu hôn’, đầu chậm rãi cúi xuống, khóe miệng lộ ra ý cười không thể che dấu. 



Nhìn bộ dáng của nàng, Trịnh Duyệt Nhan cuối cùng cũng lĩnh giáo được cái gì gọi là chỉ số IQ của nữ nhân khi yêu, nàng cầm ly rượu lên, không mặn không nhạt nói một câu: “Ồ, Trầm Hàn Sanh hiền như bụt thế mà cũng có thể cho người khác loại đề nghị này sao? Thật đúng không thể ngờ được.” 



Tiểu Phương cười ngượng hai tiếng, nói: “Đúng vậy.” 



Hà Na lúc này ngẩng đầu lên, mặt đầy vẻ tươi cười nói: “Đúng rồi, Duyệt Nhan, một thời gian nữa tao và Tiểu Phương muốn mời bạn bè ăn cơm, tao đã gọi Tòng Y, bây giờ mời mày.” Nói xong, nàng nghiêng đầu nhìn Tiểu Phương: “Lúc đó, anh cũng gọi Hàn Sanh đến luôn đi.” 



Tiểu Phương trợn tròn mắt: “Cái gì? Em muốn kêu cả hai người ấy?” 



- Sao? Không được à? – Hà Na kỳ quái nhìn hắn. 



- Không phải, chẳng qua là nghĩ em sẽ mời Tòng Y trước. – Tiểu Phương vội vàng giải thích. 



- Cùng nhau tới mới náo nhiệt chứ. – Hà Na quay đầu nhìn Trịnh Duyệt Nhan, cười nói: “Duyệt Nhan, lúc đó tao gọi điện cho mày, mày nhất định phải đến nha.” 



Trịnh Duyệt Nhan đưa tay bưng ly rượu lên, cười nhẹ, sau đó chậm rãi nói: “Mày yên tâm, đây là bữa cơm đầu tiên khi mày bị tống đi, tao nhất định sẽ đến.” Nói xong, nàng nhìn Tiểu Phương: “Tiểu Phương, lúc đó anh phải chuẩn bị tốt nha.”