Ái Sanh Nhật Ký

Chương 35 : Tốt nhất đừng bao giờ nhớ ra tôi!

Ngày đăng: 18:49 19/04/20


Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, bóng dáng đơn bạc của Trầm Hàn Sanh đứng đó trông vô cùng cô độc lạnh lẽo, trong lòng Diệp Tòng Y đau nhói trước nay chưa từng có, dừng cước bộ một chút, sau đó cực lực ức chế đủ loại cảm xúc mãnh liệt tràn ra, chậm rãi đi về phía trước, hai người đưa mắt nhìn nhau, nhất thời đều không nói gì. 



- Đi về phía trước một chút đi. – Diệp Tòng Y nghe được thanh âm bình tĩnh của chính mình. 



Thành phố về đêm không ngủ, hơn chín giờ tối, đúng là thời gian rực rỡ nhất, ánh đèn neon rạng rỡ chiếu sáng dưới màn đêm, rọi sáng nơi nơi, đây là cảnh tượng phồn hoa nhất, hưng thịnh nhất. 



Diệp Tòng Y đi ở phía trước, hai tay Trầm Hàn Sanh để trong túi quần, yên lặng đi theo sau cô, đến một khúc quanh, nàng bỗng nhiên dừng lại, nhẹ giọng hỏi: “Tối nay vì sao không để ý đến tôi?” 



Diệp Tòng Y không tự chủ được dừng cước bộ, Trầm Hàn Sanh lẳng lặng nhìn bóng dáng của cô: “Cậu thậm chí... Không liếc mắt nhìn tôi một cái.” 



Diệp Tòng Y không dám quay đầu, im lặng một hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Cậu biết nguyên nhân.” 



- Tôi không biết, nếu cậu vì lời nói của tôi hôm đó mà tức giận... 



- Vì sao tôi phải tức giận? – Diệp Tòng Y đột nhiên quay đầu, lạnh lùng nói: “Lời cậu nói đều là thật, chồng tôi sắp về, tôi sẽ không gặp mặt cậu nữa.” 



Sắc mặt Trầm Hàn Sanh trắng bệch, không tự chủ được lui về phía sau từng bước một: “Cậu... Cậu nói cái gì?” 



Diệp Tòng Y cắn chặt hàm răng, kiên quyết nói: “Hàn Sanh, chúng ta đã kết thúc.” 



- Kết thúc? – Đầu óc Trầm Hàn Sanh đột nhiên trống rỗng, theo bản năng lặp lại những lời này. 



- Đúng vậy, tôi với cậu chỉ là nhất thời xúc động, nhất thời hồ đồ. 



- Nhất thời hồ đồ? Cậu nói dối! – Trầm Hàn Sanh tới gần cô, nhìn ánh mắt cô, thanh âm hơi khàn khàn: “Tòng Y, tôi hiểu cậu, hiểu cậu hơn cả những người bên cạnh cậu... Lời nói dối cũng có thể đả thương người khác, xin cậu đừng gạt tôi, càng đừng gạt chính mình.” 



Giọng nói của nàng toát ra vẻ đau khổ, làm trái tim Diệp Tòng Y run lên, nước mắt cơ hồ sẽ tràn khỏi mi, trầm mặc một lát, cô nhẹ nhàng hít một hơi: “Được rồi, tôi thừa nhận là có chút thích cậu, nhưng thế thì sao?” Cô ngước đầu lên, trong mắt xẹt qua tia tàn nhẫn: “Tôi và cậu đều nói qua, tôi đã có gia đình có con cái, tôi không thể vì cậu mà ly hôn, mà tôi cũng yêu chồng mình, chắc vì anh ấy không có bên cạnh, nên tôi cảm thấy tịch mịch, nhưng hiện tại anh ấy sắp về đây, tôi cũng không thể lén lút cùng cậu như mấy ngày trước được.” 




Trịnh Duyệt Nhan nhìn nhìn nàng: “Chị biểu tình vậy là sao?” 



- Không có gì, đời người không tránh được vài lần say. – Trầm Hàn Sanh thản nhiên nói. 



- Có người nào đó đã nói qua, một bác sĩ mà toàn thân mùi cồn thì không phải bác sĩ tốt. – Trịnh Duyệt Nhan kéo dài thanh âm. 



Trầm Hàn Sanh không để tâm nói: “Cho nên tôi không phải bác sĩ tốt.” 



Trịnh Duyệt Nhan buông ly trong tay, lẳng lặng nhìn nàng một lát, chớp chớp mắt: “Chị có vẻ... Hơi không được bình thường.” 



- Em muốn mắng tôi, nói tôi đầu óc không bình thường sao? 



Trịnh Duyệt Nhan nhịn không được cười khẽ: “Chị hiểu lầm em to rồi, em không có ý đó.” Duyệt Nhan nhìn nhìn nàng: “Trở nên so với trước kia đáng yêu hơn một chút.” 



- Được rồi, tôi coi như là em khen tôi. – Trầm Hàn Sanh đem một khối trứng chiên nuốt xuống, sau đó nhìn nàng, nghiêm mặt nói: “Tóm lại là đối với chuyện hôm qua, cám ơn em.” 



- Ừm, đột nhiên không đáng yêu nữa. 



- Tôi nghiêm túc. 



- Cũng không cần cám ơn. – Trịnh Duyệt Nhan hơi hơi điều chỉnh tư thế ngồi một chút, trên mặt lộ ra một nụ cười ngọt ngào: “Chỉ cần báo đáp là được rồi.” 



- Báo đáp thế nào? – Trầm Hàn Sanh hơi hơi nhíu mày.



_________________