Ái Sanh Nhật Ký

Chương 38 : Đến lúc đó, mọi người đừng quá kinh ngạc

Ngày đăng: 18:49 19/04/20


Giữa trưa, Tào Vân Tuấn gọi điện thoại về đây, báo cho Diệp Tòng Y biết hắn và Trịnh Thái đã đến sân bay, sẽ trực tiếp về Trịnh gia, dặn dò Diệp Tòng Y sau khi tan tầm cũng đến đó, tựa hồ tâm tình của hắn rất tốt, vừa nói vừa cười trong điện thoại, Diệp Tòng Y miễn cưỡng lên tinh thần nói vài câu qua quít. Chẳng bao lâu sau, Trịnh Thái lại gọi điện thoại, luôn miệng dặn do cô buổi tối qua sớm một chút để ăn cơm tối. 



Tan tầm, Diệp Tòng Y nhìn nhìn đồng hồ, xe nhắm thẳng đến biệt thự Trịnh gia. 



Trong phòng khách, Trịnh Thái và Tào Vân Tuấn đang trò chuyện, Trịnh Duyệt Nhan ngẫu nhiên nói vài câu, bà Trịnh vô cùng bận rộn, bồi bọn họ tán gẫu một lát, lại muốn đến nhà bếp xem người giúp việc chuẩn bị cơm nước thế nào. 



Vừa thấy Diệp Tòng Y tiến vào, Trịnh Duyệt Nhan liền cười: “Biểu tỷ, khao đi nha, biểu tỷ phu ở Sin City thắng tiền, số tiền không nhỏ nha.” 



* Sin City: Thành phố tội ác, nơi được dung túng các loại tệ nạn xã hội, biệt danh của Las Vegas. 



Diệp Tòng Y ngẩn ra, còn chưa kịp nói gì, Trịnh Thái sợ cô trách Tào Vân Tuấn, vội vàng nói: “Vân Tuấn lúc đầu không chịu đi, là dượng dẫn nó đi đánh cược một phen, quả nhiên người bình thường không đánh bạc, vận may quá tốt.”



- Bao nhiêu tiền? – Diệp Tòng Y nhìn Tào Vân Tuấn liếc mắt một cái, sau đó ngồi xuống bên cạnh Trịnh Duyệt Nhan. 



Tào Vân Tuấn thấy thần sắc Diệp Tòng Y thản nhiên, đắc ý trên mặt không khỏi thu liễm vài phần: “Hơn bốn mươi ngàn USD.” 



- Ừm, số tiền này đối với anh cũng không phải số lượng nhỏ. 



Tào Vân Tuấn có điểm xấu hổ, Trịnh Thái đang muốn giải vây, Diệp Tòng Y lại nhìn về phía ông, mỉm cười nói: “Dượng, tiền cờ bạc hẳn là dượng cho.” 



Trịnh Thái vung tay lên: “Khụ, một chút tiền lẻ, nhắc đến làm gì.” 



Diệp Tòng Y không nói gì, Trịnh Thái ha ha cười: “Tòng Y à, có phải là con thấy dượng phá hư Vân Tuấn không, không vui?” 



- Không có ạ. – Trong lòng Diệp Tòng Y tuy rằng tức giận nhưng cũng không biểu hiện trước mặt Trịnh Thái. 



- Con muốn trách thì trách dượng, trăm ngàn đừng trách Vân Tuấn nha. Nó á, đi đến nơi nào cũng nhớ thương con, mua hai thùng lớn quà cho con và Tuyết nhi. – Trịnh Thái cực lực khen Tào Vân Tuấn, lại nói đùa: “Tòng Y, mọi thứ con đều tốt, chỉ có điều quản Vân Tuấn quá, đi ra ngoài chơi nhất định phải chơi hết mình chứ, nam nhân mà, quản nhiều quá không tốt.” 



Trịnh Duyệt Nhan cho muốn một quả việt quất vào miệng, nghe nói thế bỗng dừng động tác, lăng nhăng hỏi: “Ba, gái bên đó thế nào?” 



Lời của nàng vừa ra khỏi miệng, toàn bộ không khí liền thay đổi, nụ cười trên mặt Trịnh Thái trở nên cứng đờ, sau đó mở miệng trách mắng: “Duyệt Nhan, con gái con đứa, hỏi cái gì vậy!” 



Trịnh Duyệt Nhan nằm xuống sô pha, thở thật dài: “Thế gian này thật không công bằng, nam nhân muốn làm cái gì đều được, còn nữ nhân làm cái gì cũng là phạm tội.” 




- Ừm, gần đây phỏng vấn nhiều. 



- Là công việc mệt mỏi sao? Anh sợ em vì chuyện anh đánh bài mà nổi giận, em biết anh không có đam mê này. 



- Anh không nên lấy tiền của dượng. 



- Anh biết, anh biết. – Tào Vân Tuấn vội vàng giải thích: “Dượng muốn anh bồi dượng đi sòng bạc, anh... Anh cũng không muốn như vậy.” 



- Quên đi, em cũng không muốn so đo với anh chuyện này. – Diệp Tòng Y tựa hồ có chút mệt mỏi, vô lực dựa vào sô pha. 



Tào Vân Tuấn nhìn sườn mặt tinh xảo hoàn mĩ của cô, không nhịn được lại tiến lên, một tay nhẹ nhàng lay động mái tóc dài của cô, một tay vuốt ve khuôn mặt cô: “Vợ à, còn giận anh chuyện lần trước sao?” 



Diệp Tòng Y quay đầu, tránh đi bàn tay hắn, cánh tay Tào Vân Tuấn cứng đờ, lập tức trên mặt tràn đầy tia thất vọng: “Vợ yêu, anh biết mình sai rồi, thật đấy, lần này đi Mỹ lâu như vậy, kỳ thật cũng muốn tách em ra một thời gian, đợi cho không khí khẩn trương giữa chúng ta dịu xuống. Anh ở bên kia, mỗi ngày đều rất nhớ em, rất nhớ con gái, em không biết ngày đó trong điện thoại nghe em nói em nhớ anh, anh vui đến mức nào đâu, lúc đó anh hận không thể mọc cánh lập tức bay trở về.” 



Diệp Tòng Y hơi hơi nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Em không muốn về sau sẽ xảy ra chuyện như vậy nữa.” 



Tào Vân Tuấn ngẩn ra, tâm tình nhanh chóng xoay chuyển, lập tức nói: “Đương nhiên, đương nhiên, anh sẽ không bao giờ làm trò bậy bạ như vậy nữa!” 



- Như vậy... Là em tha thứ cho anh? – Hắn nhìn Diệp Tòng Y, cẩn thận hỏi: “Vậy em có thể dọn về phòng không?” 



Diệp Tòng Y cắn cắn môi, sau một lát rốt cuộc cũng gật đầu: “Ừ.” 



Đêm đã khuya, đèn trong phòng cũng tắt. 



Trong khoan mũi không còn vương vấn hương thơm của hoa cỏ thơm ngát, nụ hôn mát lạnh ngọt ngào ôn nhu kia nữa. Thay vào đó là một hơi thở hung mãnh, bên tai còn vang lên tiếng thở dốc nặng nề. Đã lâu không cùng phòng, Tào Vân Tuấn kích động không kiềm chế được, hắn đem Diệp Tòng Y đặt dưới thân, một bên thô bạo cởi quần áo cô, một bên điên cuồng đòi lấy thân thể cô. 



- Tòng Y, anh muốn em, anh muốn em... – Hắn thở hổn hển, thì thầm bên tai cô, trong thanh âm không che dấu được dục vọng. 



Diệp Tòng Y nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên đêm mưa ấy, tình cảnh trong xe cùng Trầm Hàn Sanh, nàng ôm cô, để cô ngồi trên người nàng, hôn cô một cách quyến luyến và nóng bỏng như vậy, tay âu yếm mỗi một bộ phận trên thân thể cô, ôn nhu mà kiên nhẫn, nàng lại quen thuộc cơ thể cô như vậy, so với cô còn quen thuộc hơn... 



Nhưng người phía trên cô giờ đây không phải nàng, đầu lưỡi hắn không mềm mại như vậy, hơi thở của hắn không ngọt ngào như vậy, hắn cho cô cảm giác không giống với cảm giác nàng mang lại... Cô không cách nào tưởng tượng bọn họ là cùng một người, cũng không có cách nào tại giờ phút này ngừng nghĩ đến nàng, gương mặt tái nhợt kia, con ngươi u buồn đó, tựa như khắc vào trong lòng, mỗi khắc đều đi theo cô, chăm chú nhìn cô.