Ái Sanh Nhật Ký

Chương 40 : Trong lòng người đó có chị sao?

Ngày đăng: 18:49 19/04/20


Hô hấp ấm áp ướt áp nhẹ nhàng của Duyệt Nhan nhẹ nhàng phun vào cổ nàng, Trầm Hàn Sanh theo bản năng rụt lại, sắc hồng trên mặt lập tức tràn đến tai, trở nên nóng như lửa, trái tim gần như nhảy ra khỏi lồng ngực. 



- Hàn Sanh, em thích chị, đây là lần thứ ba em nói phải không? 



Nàng lại lui, Trịnh Duyệt Nhan lại tiến đến gần, mùi thơm đặc trưng của Trịnh Duyệt Nhan ngập tràn trong mũi nàng. Thân mình Trầm Hàn Sanh mềm xuống, trên trán toát ra không khỏi một tầng mồ hôi, hai tay nàng chống đỡ giường, có chút lao lực nói: “Duyệt Nhan, đừng như vậy.” 



- Đừng thế nào? – Trịnh Duyệt Nhan đưa tay đùa bỡn với cổ áo nàng, trong thanh âm mang theo tiếu ý bướng bỉnh lại khiêu khích. 



- Tôi... Tôi... 



- Chẳng lẽ chị một chút cảm giác với em cũng không có? Hửm? – Trịnh Duyệt Nhan bên tai nàng thổ khí như lan. 



* Thổ khí như lan: Hơi thở như hoa lan, miêu tả vẻ đẹp của hơi thở. 



Thân mình Trầm Hàn Sanh cứng ngắc, máy móc nghiêng đầu, nhìn thấy khuôn mặt hoa đào của Trịnh Duyệt Nhan, sóng mắt lưu động như chứa đầy nước, bộ dáng kia quả thật có thể đem hồn phách người khác câu đi, nàng không khỏi liếm liếm đôi môi khô khốc, chậm rãi nói: “Duyệt Nhan, tôi đối với em...” 



- Chẳng lẽ em không tốt? 



- Không, em tốt lắm. – Trầm Hàn Sanh đưa tay lau mồ hôi trên trán, cuối cùng cũng hoàn thành được một câu. 



- Như? – Bên trong vẻ nhu tình như nước của Trịnh Duyệt Nhan mang theo khí thế bức người, nhưng không làm cho người khác thấy phản cảm. 



Trầm Hàn Sanh hít vào một hơi thật sâu, Trịnh Duyệt Nhan táo bạo liều lĩnh còn hơn cả nam nhân, từ sâu trong nàng tản mát xinh đẹp sức quyến rũ, đủ để cho người khác nghĩ đến những nhân vật cổ đại hồng nhan họa thủy hại nước hại dân, một cô gái như thế ít xuất hiện trong cuộc sống của mình, làm cho nàng không biết phải kháng cự thế nào. Nàng tựa hồ cảm thấy hai chữ “xinh đẹp” quá đơn giản để diễn tả Trịnh Duyệt Nhan, nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng thở dài: “Em rất sức quyến rũ, thật mê người...” 



- Mê người sao? 



- Tôi không phải thánh nhân. – Trầm Hàn Sanh cười khổ. 




- Họ quyết định đột xuất mà, anh cũng mới biết trước lúc ba mẹ lên máy bay thôi. – Tào Vân Tuấn nghe ra thanh âm của cô có hơi tức giận, bồi cười nói. 



Diệp Tòng Y cũng không biết mình sao lại thế này, cư nhiên lại bị tin này làm tức giận, sau một lát, nghi hoặc hỏi: “Anh có biết sao ba mẹ đột nhiên đến đây không?” 



- Không biết nữa, chắc là mẹ nhớ dì, hai chị em cũng lâu lắm rồi không gặp. 



Diệp Tòng Y rõ ràng không tin: “Lần trước anh nói cho mẹ biết chúng ta cãi nhau? Lần này hẳn là đến vì chuyện này?” 



Tào Vân Tuấn có chút chột dạ, biện giải: “Lần trước anh cũng chưa nói gì cả, mẹ vốn rất thận trọng, về chuyện của chúng ta anh chưa nói gì cả.” 



Diệp Tòng Y cực lực nhịn xuống cơn muộn phiền trong lòng, ngón tay nhẹ nhàng xoa hai bên huyệt thái dương: “Mấy giờ bay? Dì đã biết rồi à?” 



- Đã biết, dì vui vẻ vô cùng, muốn lái xe đi đón, mà anh nói để anh đi được rồi. 



- Hiện tại anh có thời gian sao? 



- Có thời gian, tính chất công việc của anh khác bọn em. – Tào Vân Tuấn cười nói: “Hơn nữa đi đón nhạc phụ nhạc mẫu, cho dù có chuyện quan trọng cũng phải trì hoãn thôi đúng không? Nếu không vợ trách thì làm sao bây giờ?” 



Diệp Tòng Y vô tâm nói tiếp, gật đầu: “Được, vậy anh chờ đi đón họ đi.” 



- Ừm, vợ yêu, em nên về sớm một chút. 



- Buổi tối về nhà mình ăn cơm sao? 



- Vốn là ba mẹ nói trực tiếp qua bên chúng ta, nhưng dì nhất định không đồng ý, cho nên có thể sẽ ở nhà dì hoặc khách sạn, đến lúc đó anh gọi cho em.