Ái Sanh Nhật Ký
Chương 47 : Nữ nhân xa lạ
Ngày đăng: 18:49 19/04/20
Trong mắt Trầm Hàn Sanh hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó chậm rãi quay đầu, thẳng tắp nhìn vào bàn ăn như đang tìm kiếm cái gì đó, ánh mắt dần dần bình tĩnh không lộ một tia gợn sóng, qua một hồi lâu, khóe miệng nàng hơi trầm xuống: “Tôi không muốn trả lời vấn đề này.”
Thanh âm của nàng rất nhẹ, nhưng lại lộ ra một cỗ kiên định không cách nào lay động. Từ khi hai người đến bên nhau, nàng đối với Trịnh Duyệt Nhan thêm ôn nhu, che chở chu toàn, đây là lần đầu nàng nói giọng điệu này, truyền vào trong tai Trịnh Duyệt Nhan, so với trước kia bị nàng lạnh nhạt còn khó chịu hơn vạn lần, lông mi nàng khép lại. Hoàn cảnh sống muốn gió được gió, muốn mưa được mưa tạo cho Trịnh Duyệt Nhan tính tình dễ phát cáu, chỉ cần đụng chút chuyện liền nổi giận. Nhưng lúc này lại không biết vì cái gì, Trịnh Duyệt Nhan cắn chặt răng, cứng rắn nhịn xuống.
Một khoảng thời gian, hai người không nói chuyện, cũng không ai đụng đũa, phòng ăn vô cùng im lặng.
Trịnh Duyệt Nhan nhìn chăm chú Trầm Hàn Sanh thật lâu, sau đó bên môi nở ra nụ cười, thanh âm khôi phục vẻ bình thản: “Được rồi, vấn đề kế tiếp.”
Đối với tính tình của nàng, Trầm Hàn Sanh cũng đã hiểu một ít, vốn đã chuẩn bị tốt để nghênh đón bão bùng, nghe câu nói ấy, cảm thấy kinh ngạc, ngước lên nhìn nàng, nhìn thấy ánh mắt nhu hòa của nàng, mỉm cười như gió xuân thổi vào mặt, nhất thời không khỏi trở nên nghi hoặc: “Vấn đề kế tiếp?”
Trịnh Duyệt Nhan giống như không chú ý đến biểu tình của nàng, cầm lấy chiếc đũa, gắp một cọng ngó sen bỏ vào miệng, nhai vài cái rồi nuốt, thanh âm vẫn mềm nhẹ như nước: “Nếu bạn gái trước kia của chị đến tìm chị, chị sẽ lập tức chia tay với em, rồi đến bên người đó sao?”
- Sẽ không. – Lần này Trầm Hàn Sanh đáp thật sự rất nhanh, nàng giống như không hài lòng Trịnh Duyệt Nhan lại nghi ngờ mình, hơi hơi nhăn mi tâm lại: “Thứ nhất, không có khả năng. Thứ hai, tôi đã nói tôi không đùa giỡn. Có lẽ tương lai có một ngày, có thể chúng ta sẽ chia tay, nhưng tuyệt đối không phải là vì có liên quan đến cậu ấy, mà là bởi vì giữa chúng ta phát sinh vấn đề.”
- Ừm, như vậy là đủ rồi, phải không? – Trịnh Duyệt Nhan lầm bầm lầu bầu, hoặc có thể là nói với Trầm Hàn Sanh.
- Nhan Nhan. – Trầm Hàn Sanh nhìn nàng, giọng điệu ôn nhu như đang dụ ngọt.
- Vâng?
- Tôi không truy xét chuyện quá khứ của em, đúng không? Em cũng không cần phải để ý chuyện trước kia của tôi, được chứ? So ra, thật sự không có ý nghĩa gì cả, chẳng những thế mà còn đối nghịch với hạnh phúc trong tương lai nữa.
- Được.
Trầm Hàn Sanh thấy nàng sảng khoái đáp ứng, tâm tình hạ xuống, giọng điệu rõ ràng trở nên thoải mái: “Sắp đến một tháng mười rồi, em có tình đi đâu chơi không?”
- Chị làm gì có ngày nghỉ.
- Nhưng em có, em có thể tìm Hà Na ra ngoài chơi.
Diệp Tòng Y nhìn thấy bộ dáng vô cùng thương tâm của bà, lòng không khỏi mềm xuống: “Được rồi mẹ, là con sai, mẹ đừng khóc.”
- Con muốn nhớ lại chuyện trước kia, chẳng lẽ mẹ không muốn con nhớ lại sao? Mẹ trước kia cũng có ý định tìm các giảng viên của con, bạn học của con, nhưng giảng viên thì có biết chuyện gì của con đâu? Đối với con, chỉ ấn tượng là một SV giỏi, còn bạn học của con, hiện tại bôn ba trời nam đất bắc, còn thể tìm được người nào đâu, cho dù có thể tìm được, cũng có khả năng biết được bao nhiêu chuyện của con? Về chuyện năm đó, mẹ đều nói cho con biết cả rồi, bác sĩ cũng nói, việc này chỉ có thể từ từ, không thể bức con nhớ lại gì cả. Con muốn ba mẹ thế nào nữa? Chẳng lẽ con cho là ba mẹ ngăn con sao?
- Mẹ, thực xin lỗi, con không có ý này, mẹ đừng thương tâm. – Trong lòng Diệp Tòng Y tràn đầy áy áy, nhận lỗi thuộc về mình.
- Con muốn đến thăm trường học, ngày mai mẹ dẫn con đi Cửu Trung một chút, cơ mà hiện tại là kỳ nghỉ, nơi đó cũng không có người đâu, giáo viên năm đó dạy con đều đã thay đổi nhiều. Tóm lại, con muốn đi đâu, mẹ sẽ cùng con đi đó, chỉ cần ở bên cạnh mẹ. – Vương Viễn Trân lau nước mắt, nói tiếp: “Nhưng hiếm khi con về nhà, trước đó con phải đi thăm cha mẹ chồng đã, mua vài thứ kính biếu gia đình thông gia bên kia, đây đều là những lễ tiết con dâu phải làm.”
- Vâng, con biết rồi. – Diệp Tòng Y gật đầu thỏa hiệp.
Mấy ngày kế tiếp, Vương Viễn Trân quả nhiên làm theo lời mình, một li cũng không rời khỏi Diệp Tòng Y, cơ hồ khiến Diệp Tòng Y có cảm giác hít thở không thông, mà hai người cũng đi đến vài nơi, cũng không thu hoạch được gì. Càng về sau, Diệp Tòng Y càng hối hận, cảm thấy chuyến về nhà này của mình hoàn toàn thất bại, sau đó hai ngày liền không muốn đi ra ngoài, tình nguyện ở nhà ngủ, Vương Viễn Trân tất nhiên vui vẻ vì cô như vậy, mỗi ngày đều ở nhà chuyên tâm chuẩn bị bữa ăn cho cô.
Vất vả chịu đựng đến năm ngày, Diệp Tòng Y khẩn cấp thu thập mọi thứ chuẩn bị về nhà, Vương Viễn Trân cố ý gọi xe tiễn cô, cô sống chết cũng không chịu, nói mấy ngày này bên ngoài nhiều người, mà bọn họ thì lớn tuổi rồi, sợ phải chen chúc hoặc xảy ra va chạm, cuối cùng Vương Viễn Trân cũng phải thỏa hiệp với con gái, cùng Diệp Khai Tường đưa cô xuống lầu, nhìn cô lên xe taxi từ thành phố L đi tỉnh lị mới thôi.
Ngồi đợi máy bay trong phòng chờ, Diệp Tòng Y nghĩ chuyến về nhà lần này vô công phi phản, vẫn cảm thấy ảo não, cô ngồi đối diện một nữ nhân, tâm tình lại hoàn toàn tương phải với cô, trong tay cầm di động chơi game, trên mặt thỉnh thoảng lộ ra thần sắc hưng phấn, đôi khi từ miệng phát ra tiếng cười khẽ. Trong lúc Diệp Tòng Y và mọi người xung quanh bị tiếng cười khoái trá của nàng chú ý, cô cũng tùy tiện lướt mắt nhìn nàng một chút, nhưng chỉ thấy mái tóc của nàng, áo sơmi màu trắng, quần tây đen, bên cạnh còn có một chiếc túi laptop màu đen, một bộ trang phục công sở, chỉ là nàng vẫn cúi đầu chơi trò chơi, trên mặt lại có chiếc kính đen, không thể nhìn rõ khuôn mặt.
* Vô công phi phản: Không có công lao, cũng không hiểu quả, một chuyến trắng tay.
Trong lòng Diệp Tòng Y không khỏi có chút cảm thán, tại sao từ trước đến giờ nội tâm cô chưa từng phát ra cảm giác này, quả thực có thể cuốn hút người khác bằng tiếng cười? Cẩn thận suy nghĩ, trong trí nhớ hình như từng nghe qua, khi ở bên cạnh Trầm Hàn Sanh, cũng có loại ý niệm này trong đầu, tâm tình Diệp Tòng Y lập tức trở nên chua xót.
Nửa giờ sau, loa phóng thanh vang lên tiếng thúc máy bay lần thứ nhất, Diệp Tòng Y lại nhớ đến ký ức khi ở bên Trầm Hàn Sanh, trong miệng không tự chủ được phát ra một tiếng thở dài thật sâu, sau đó đứng lên.
Nữ nhân cách đó không xa bỗng nhiên nghe được âm thanh thở dài này, chậm rãi ngẩng đầu lên, vừa thấy khuôn mặt của cô, không khỏi ngẩn ra, đưa tay đẩy kính lên, lập tức mở to mắt.
Diệp Tòng Y cũng không chú ý đến biểu tình của nàng đã xoay người sang chỗ khác, mới đi được vài bước, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng kêu: “Diệp Tòng Y!”
Thân người nàng bị kiềm hãm, cước bộ tự nhiên dừng lại, sau đó kinh ngạc xoay người lại.