Ái Sanh Nhật Ký

Chương 56 : Nhật ký yêu Sanh (6)

Ngày đăng: 18:49 19/04/20


Ngày 16 tháng 7. 



Cơm trưa là Hàn Sanh làm, tôi lần đầu tiên biết, vì sao cậu ấy lại nấu ăn giỏi như vậy, thật kinh hỉ, nhưng theo lời mẹ cậu ấy nói tôi biết được, khi cậu ấy học tiểu học đã nấu cơm cho cả nhà, lòng tôi lại bắt đầu đau. 



Hàn Sanh chính là người như vậy, cậu ấy sẽ không chủ động nói tất cả về mình, nhưng tiếp xúc với cậu ấy càng lâu, hiểu biết cậu ấy càng sâu, sẽ phát hiện trên người cậu ấy càng nhiều luồng chớp, sau đó bị hấp dẫn không kiềm được. 



Hàn Sanh, rốt cuộc là có cái gì cậu ấy không làm được không?



Suốt một buổi chiều, tôi đều được hưng phấn quây quanh, tôi lôi kéo Hàn Sanh, đi trên những con đường đan xen ở thôn làng, tôi tò mò cuối mỗi con đường sẽ thông đến đâu, một khoảng thời gian tôi thật sự có ý nghĩ, muốn cùng Hàn Sanh chọn một con đường, như thế, hai chúng tôi vĩnh viễn sẽ không đi ra. 



Ý tưởng ngớ ngẩn không thực tế như vậy, tôi cũng cảm thấy mình buồn cười. 



Thời gian đó rất vui vẻ, nhưng vì Hàn Sanh muốn đi Quảng Châu làm thêm, giống như trong ánh nắng mặt trời rộng lớn có một bóng tối, mà từ đầu đến cuối đều tồn tại trong lòng tôi. 



Xa cách là chuyện rất khó chịu, mặc dù chỉ ngắn ngủi hai tháng. Huống chi, tuy rằng cảm thấy bản thân mình có thể phát huy ở đại học, nhưng tương lai của chúng tôi rốt cuộc sẽ ở nơi nào, tất cả tôi đều không biết. 



Bởi vì những suy nghĩ này vẫn lòng vòng trong lòng trong đầu, nên khi buổi tối nằm trong lồng ngực Hàn Sanh, tôi cố lấy dũng khí, lại một lần nữa ngẩng đầu, nhắm mắt lại, chủ động hôn cậu ấy, từ sau buổi tối đó, đây là lần thứ hai chúng tôi hôn môi. 



Lúc mới bắt đầu Hàn Sanh rất rụt rè, chẳng qua cậu ấy mặc cho tôi hôn, cũng không đáp lại tôi giống lần đó, ngay khi độ ấm trong lòng tôi giảm dần, chuẩn bị buông cậu ấy ra, cậu ấy lại đột nhiên trở nên kích động, gắt gao ôm tôi, bắt đầu nhiệt liệt hôn lại tôi. 



Căn phòng tối như mực chỉ có hai chúng tôi, khiến cho chúng tôi so với lần trước càng không chút kiêng kỵ, tiếng thở dốc của Hàn Sanh dồn dập bên tai tôi, làm cho tôi mặt đỏ tim đập, mỗi lỗ chân lông trên người đều trở nên vô cùng mẫn cảm, còn có, sung sướng. 



Chúng tôi ôm nhau, hôn nhau, vuốt ve nhau, nhu tình như nước, giống như bị bỏ đói, trong lòng còn có một nơi trống trơn, làm người ta khó có thể chịu được. 




Hà Na ngẩn ngơ: “Tòng Y...” 



- Hà Na, lồng ngực chị đập vô cùng ghê gớm, trái tim phẫn nộ, phẫn nộ đến mức chị sắp không thể chịu nổi nữa rồi! – Sắc mặt Diệp Tòng Y trắng bệch, ánh mắt lại bị tơ máu đỏ tươi che kín, cô trở tay bắt lấy tay nàng, muốn bỏ tay nàng ra, kịch liệt thở hổn hển: “Nhưng máu của chị cũng lạnh lẽo, giống như có tuyết đi vào, có băng đi vào, Hà Na, Hà Na, em có biết cảm giác của chị không?! Em để cho chị tiếp tục xem, em để cho chị tiếp tục xem!” 



Trừ khóc, ngoài mặt Diệp Tòng Y vẫn biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng đến giờ phút này lại đột nhiên suy sụp, như một bệnh nhân tâm thần đang điên cuồng, nước mắt Hà Na đầm đìa chảy xuống, nàng gắt gao bắt lấy cô, không cho cô tiếp tục xem nhật ký, trong miệng không ngừng cầu xin: “Tòng Y, xin chị, van xin chị, đừng trở nên bộ dạng như vậy, làm em rất lo lắng.” 



Nước mắt của nàng có tác dụng, Diệp Tòng Y dừng động tác giành giựt cùng nàng, ngơ ngác nhìn nàng, nhìn thấy trên mu bàn tay Hà Na đã bị móng tay của nàng cào xuất hiện vài vết hồng ngân, nhưng tay vẫn gắt gao che quyển nhật ký. 



Nước mắt Diệp Tòng Y từng giọt lớn trào ra từ hốc mắt, cô không có ý định lật trang nhật ký nữa, nhưng thân thể lại run rẩy: “Hà Na, chị không muốn chuyện xảy ra sau đó đúng với những gì chị đoán, chị không muốn như vậy! Chị nên làm gì bây giờ, chị nên làm gì bây giờ? Chị quen biết Hàn Sanh, chị yêu cậu ấy... Yêu cậu ấy...” 



Hà Na vội vàng tiến lên ôm lấy cô, nghẹn ngào liên tiếp nói: “Không sao hết, Tòng Y, không sao hết, em nói rồi, chị còn có em ở bên cạnh, em sẽ ở bên chị... Sẽ ở bên chị...” 



Diệp Tòng Y vùi vào vai nàng, thân thể không ngừng run rẩy, khóc không thành tiếng, Hà Na như đang dỗ dành đứa trẻ, không ngừng vỗ về lưng cô, nhẹ giọng dỗ dành cô. 



Qua một hồi lâu, tiếng khóc, tiếng an ủi trong phòng cũng chậm rãi ngừng lại. 



Diệp Tòng Y dần dần buông Hà Na ra, từ từ trở về giường, Hà Na thấy sắc mặt cô khôi phục một chút bình tĩnh, cảm thấy nhẹ nhàng thở ra, nàng lấy quyển nhật ký kia, đem thả trở về ngăn kéo, nhìn Diệp Tòng Y, lại ôn nhu khuyên nhủ: “Tòng Y, trước hết chị đi rửa mặt đi, em làm bữa sáng, được không?” 



Diệp Tòng Y trầm mặc chốc lát, đáp phi sở vấn: “Hà Na, em muộn giờ đi làm rồi.” 



Hà Na ngẩn ra, lắc đầu nói: “Tòng Y, hôm nay em không đi làm, chúng ta ở trong nhà đi.”