Ái Sanh Nhật Ký
Chương 64 : Tớ không dám nhìn đến
Ngày đăng: 18:49 19/04/20
Bầu trời xa xăm u ám âm trầm, bên ngoài từ lâu cơn mưa nhỏ đã bắt đầu tí tách rơi, tiếng mưa gió lắt nhắt lất phất truyền vào phòng khách, lại càng làm nổi lên cái im lặng trong căn phòng.
Hai hàng nước mắt trong suốt từ khóe mắt Diệp Tòng Y chậm rãi chảy xuống, không một tiếng động nhỏ vào cái gối ôm màu nâu, Hà Na nhìn cô, thần sắc rõ ràng trở nên kinh hoàng, nàng ngồi thẳng người dậy, tay phải theo bản năng đưa lên không trung như tìm cái gì đó, muốn vì Trịnh Duyệt Nhan nói một chút, nhưng chung quy lại thấy không thể giải thích, nhẹ nhàng cúi thấp đầu xuống.
- Như vậy, Duyệt Nhan đã sớm biết quan hệ... Của chị và Hàn Sanh trước kia phải không? – Ánh mắt Diệp Tòng Y đờ đẫn nhìn phía trước, hai gò má tái nhợt run rẩy, trong đầu hiện ra khuôn mặt kiều diễm của Trịnh Duyệt Nhan.
Hà Na tuy rằng nghĩ quan hệ giữa cô và Trịnh Duyệt Nhan không thể vãn hồi được nữa, nhưng lại càng không muốn tiếp tục lừa cô, vì thế im lặng không lên tiếng, chỉ đưa tay qua, an ủi khoát lên mu bàn tay của Diệp Tòng Y.
- Bịp bợm, đều là bịp bợm... Thì ra đây mới chính là những gì tôi trải qua... Thì ra là thế... – Diệp Tòng Y thì thào nói xong, đột nhiên bỏ tay nàng ra, đứng dậy, hai mắt cô đỏ hồng, cảm xúc đọng lại trong nháy mắt bạo phát: “Bịp bợm, tất cả những người bên cạnh tôi đều là bịp bợm!”
Mái tóc dài của cô hỗn độn, nước mắt ngang dọc trên khuôn mặt, bên môi lại mang theo nụ cười như kẻ thần kinh, thân thể vì suy yếu mà đứng cũng không vững, có chút nghiêng ngả: “Mắc cười thật! Tôi bị bố mẹ ruột lừa gạt nhiều năm như vậy, bọn họ lừa gạt tôi, để tôi kết hôn với một tên bịp bợm, ngủ chung chăn chung gối nhiều năm như vậy, ha ha, tôi thậm chí còn sinh cho hắn một đứa con gái, mà biểu muội của tôi cũng lừa gạt tôi, muốn cướp đi người tôi yêu. Hà Na, đây là chuyện không thể tin được, em tượng tưởng ra chuyện thế này lại xảy ra với chị sao? Em tin chuyện vô sỉ, bi thảm như vậy sẽ xảy ra với chị sao? Trời ạ! Tôi làm cái gì sai? Tôi rốt cuộc làm cái gì sai? Tại sao bọn họ lại đối với tôi như vậy?!”
Nói xong câu cuối cùng, cô biến thành một kẻ tâm thần gầm rú, hai tay ôm lấy đầu, mi tâm gắt gao nhíu lại, giống như trong đầu đau đớn không chịu đựng nổi, lòng Hà Na cũng trở nên đau đớn, vội vàng xông lên đỡ cô: “Tòng Y, chị bình tĩnh một chút.”
Diệp Tòng Y từng bước lui về phía sau, khuôn mặt trắng bệch hiện ra nụ cười: “Bĩnh tĩnh một chút? Chị làm sao có thể bình tĩnh? Hà Na, trừ phi em nói cho chị biết, tất cả những thứ này không phải là sự thật, chỉ là ác mộng thôi! Hà Na, nếu không em cũng lừa gạt chị như vậy đi, dù sao cuộc đời chị cũng chỉ toàn lừa gạt.”
Hà Na nhịn không được chảy nước mắt, ôm lấy cô khóc nói: “Tòng Y, chị đừng như vậy, chị khổ sở, không thể chấp nhận, vậy thì hãy thoải mái khóc hết ra, thoải mái xả hết đi, đừng nói như vậy, dù xảy ra chuyện gì, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.”
- Khổ sở? Chị làm gì có, hai chữ khổ sở không thể diễn tả được một phần vạn, một phần trăm vạn tâm tình của chị, cuộc sống đó, không có cách nào để tiếp tục.
Diệp Tòng Y thì thào xong, dùng toàn bộ khí lực giãy ra khỏi người Hà Na, chân lảo đảo vào cái, sau đó “rầm” một tiếng ngã xuống bàn trà, ly ly cốc cốc trên bàn trà bị lia qua, chia năm xẻ bảy, phát ra liên tục tiếng vang lanh lảnh. Hà Na kinh hãi, lập tức kéo cô, Diệp Tòng Y thở hổn hển mấy hơi, nhịn xuống đau đớn trên người, chậm rãi từ bàn trà trượt xuống, rồi nằm trên mặt đất.
- Tòng Y, chị không sao chứ? Có va chạm không? – Mắt Hà Na chứa nước mắt, nửa quỳ bên người cô, cẩn thận xem thân thể cô.
Thần sắc Diệp Tòng Y mệt mỏi tuyệt vọng, hơi lắc lắc đầu, nước mắt lại cuồn cuộn không dứt từ hốc mắt chảy ra, thanh âm hữu khí vô lực: “Hà Na, chị hận bọn họ...”
- Tòng Y... – Hà Na nhớ đến những năm cô bị những người thân thiết nhất lừa gạt, trong lòng vô cùng phẫn nộ, lúc này nhìn bộ dáng đáng thương của Diệp Tòng Y, càng cảm thấy đau lòng.
Trái tim Trầm Hàn Sanh như bị cắt một dao, nháy mắt trở nên đau đớn, oán hận, tránh né, không gặp gỡ gì đó tất cả đều bị vứt lên chín tầng mây, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, Tòng Y xảy ra chuyện gì? Nàng không kịp hỏi nhiều, môi bất giác mím thành một đường, bằng tốc độ nhanh nhất mở cửa phòng, kéo cô vào nhà.
Cửa “rầm” một cái đóng lại, Trầm Hàn Sanh buông đồ đạc xuống, vội vàng trở về phòng ngủ của mình, lại rất nhanh đi ra, đưa cho cô một bộ quần áo sạch sẽ: “Cậu đi tắm rửa một cái trước đã.”
Diệp Tòng Y vẫn đứng đó, không nhúc nhích, ánh mắt gắt gao nhìn chậu hoa hồng tươi đẹp ướt át màu đỏ trên bàn trà, đó là hoa Trịnh Duyệt Nhan thích nhất, ở phòng khách trong biệt thự nhà Trịnh Thái cũng có một chậu như vậy, quả thật giống nhau như đúc.
Không biết do phẫn nộ nhiều hơn, hay thương tâm nhiều hơn, tóm lại màu đỏ rực lửa của đóa hồng kia kích thích cô, cánh tay giống như mềm nhũn ra, thứ trong tay “cộp” một cái rơi xuống dưới.
Ánh mắt Trầm Hàn Sanh vô thức nhìn xuống sàn gỗ nơi phát ra tiếng vang, khi nàng thấy rõ, ngay lập tức nàng như gặp phải ma, sắc mặt đại biến, giống như cùng Diệp Tòng Y ngồi xổm xuống, đồng thời vươn tay chạm vào quyển nhật ký màu xanh bên cạnh, khi ngẩng đầu lên, phút chốc bốn mắt nhìn nhau, thân người, động tác của họ đều dừng lại ở đó.
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh, ngay cả tiếng cây kim rơi xuống cũng nghe rõ.
Thật lâu sau, Diệp Tòng Y cắn cắn môi, khẽ nói: “Thứ này, luôn ở chỗ của cậu, phải không?”
Cậu ấy đã biết? Cậu ấy đã biết tất cả? Cậu ấy làm sao lấy được nó? Tâm tình Trầm Hàn Sanh cực phức tạp, rối loạn, nàng mở to hai mắt, giương môi, thoát ra âm lí nhí, qua hồi lâu, mới hạ mí mắt, gian nan trả lời: “Đúng vậy.”
- Vậy à? Vậy tại sao tớ lại lấy được nó? – Hai mắt Diệp Tòng Y đẫm lệ mơ hồ, không chớp mắt nhìn cô, thanh âm hơi hơi trở nên nghẹn ngào: “Chẳng lẽ, cậu không muốn giữ gìn nó? Nó đối với cậu, đã không hề quan trọng nữa sao?”
- Tớ không biết nó bị cầm đi.
Trầm Hàn Sanh đối với việc này, nhất thời tìm không ra lý do, theo bản năng nhìn cửa thư phòng của mình, chẳng lẽ Tòng Y lấy đi? Không, hẳn là không phải vậy, thế là Duyệt Nhan sao? Em ấy có khả năng lấy nhất, nhưng mà... Nếu em ấy lấy, sao lại giao cho Tòng Y? Đương nhiên đó chỉ là điều thứ yếu, vấn đề là, chuyện nàng lo lắng nhất rốt cuộc cũng đã xảy ra, hơn nữa, lại xảy ra không hề dấu hiệu biết trước.
Diệp Tòng Y lúc này, cực nhẹ cực nhẹ lặp lại lời nàng: “À, cậu không biết?”
Trầm Hàn Sanh sửng sốt đột nhiên bị giọng điệu của cô chọc giận, lớn tiếng nói: “Đúng vậy! Tớ không biết!”